Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 195 : Về nhà
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Linh cảm của Bạch Thời nhanh chóng trở thành sự thật.
Thú tộc coi sự mạnh mẽ là nhất, và cũng rất lâu rồi trong tộc không có ai biến đổi tới hình thái cuối cùng, dù Bạch Thời là con lai, nhưng không thể phủ nhận sự thật là cậu thật sự rất mạnh. Không chỉ có vậy, Bạch Thời còn là người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sau đó còn đi cứu Hướng Văn – người rất coi thường coi lai… Tổng kết cả mấy sự việc trên, có thể thấy bất kể là thực lực hay phẩm đức của Bạch Thời đều vô cùng ưu tú, cũng là ứng cử viên thái tử thích hợp nhất hiện nay.
Đương nhiên, không phải ai cũng tán thành, một bộ phận cho rằng Bạch Thời không thể biến đổi tới hình thái hoàn chỉnh, đâu thể coi là Bạch Long thực sự, hơn nữa bởi vì trận tỉ thí kết thúc bất ngờ, phải đấu lại mới đúng, nên cho những ứng cử viên khác một cơ hội. Bộ phận còn lại thì cảm thấy Bạch Thời đi được tới đây là hiếm thấy lắm rồi, phải biết những thiếu niên ưu tú trong tộc đâu có ai làm được.
Vì vậy, hai bên đánh nhau tưng bừng, suýt nữa đã phá tan phòng họp, nhưng nhanh chóng bị cưỡng chế, đồng loạt nhìn về phía Vương, đề nghị: “Hay là gọi các trưởng lão tới bỏ phiếu quyết định?”
Vương có chút phiền muộn, im lặng thật lâu: “Chuyện này để sau hãy nói.”
Mọi người đồng loạt giật mình: “Vì sao?”
Bởi vì cháu ngoại ta đâu có muốn ở lại sao Bạch Thụy, mấy người hừng hực như vậy cũng có làm được gì? Vương thở dài trong lòng, tìm lý do ứng phó qua loa, đứng dậy bỏ đi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ông suy nghĩ, cảm thấy tên ất ơ kia cướp mất con gái mình, vậy thì mình cướp một đứa con trai của nó cũng không quá đáng lắm, phải không?
Đúng, cứ làm như vậy đi! Vì thế, hy vọng trong lòng Vương lại dâng trào, mặt tươi tỉnh kéo cháu ngoại ra ngoài tản bộ, lựa lời khéo léo thăm dò rằng các tộc nhân đều cảm thấy cậu rất giỏi, rất thích cậu, thực ra có thể ở lại thêm vài ngày.
Bạch Thời nghe vậy mới nhớ tới một sự kiện: “Phí đền bù vất vả của con đâu?”
Vương dịu dàng dẫn dắt: “Chỉ cần con ở lại, những thứ kia đều thuộc về con.”
“Không, làm người không thể quá tham lam.”
Vương chỉ hận cháu ngoại không thể tham hơn một chút, ông im lặng hai giây, bắt đầu đổi chủ đề, kiên nhẫn kể về sao Bạch Thụy và phong cảnh trong tộc thú, nhân tiện còn nhắc tới đồ ăn và một loạt thứ loài người có vẻ kém hơn, sau đó thấy cháu ngoại nghe rất chân thành, hài lòng nói: “Có phải tốt đẹp lắm đúng không?”
Bạch Thời gật đầu: “Sau đó nói về phí vất vả đi ạ.”
“… Con xem bên kia còn có bạch anh, quốc hoa, thật đẹp đẽ.”
Bạch Thời nhìn ông bằng ánh mắt thuần khiết: “Ông ngoại, cứ tính tiền trước đã, xong xuôi mới nói đến việc khác được.”
“Đang nghĩ gì thế?”
Bạch Thời hoàn hồn, chớp mắt mấy cái: “Không có gì.”
Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn cậu, hai giây sau lại hỏi: “Bảo Lục Việt tìm người? Lần này là ở đâu?”
Bạch Thời im lặng, cậu biết mình không thể lừa đại ca, đành phải ăn ngay nói thật, lần này là tay chủ lĩnh chứ không phải tôm tép nữa, đáy mắt cậu bắt đầu tỏa ra lãnh ý, gằn từng chữ một: “… Em nhất định phải giết gã.”
Tống Minh Uyên hôn đôi môi kia một cái, đương nhiên anh cũng không bỏ qua cho tên biến thái kia: “Anh đi cùng em.”
“Được.”
Lúc ăn điểm tâm bọn họ nói về việc này cho những người khác, đám Lam và Joshua thì không cần phải nói rồi, nhất định sẽ đi cùng họ. Trợ lý nghe theo ông chủ, không có ý kiến. Mặc dù Việt Tu rất chín chắn, nhưng bản thân anh bị tổ chức kia hãm hại, nghe vậy cũng khẽ gật đầu. Mà Tống Minh Kiệt biết được em trai nhà mình suýt mất mạng trong tay tổ chức kia đã âm thầm ghi hận, đương nhiên không thể nuốt trôi cơn tức này.
Vì thế, quyết định này đã nhận được tất cả phiếu thông qua, đợi tới khi hoa tiêu tới, bọn họ bèn thay đổi đích đến, đi thẳng tới hành tinh tay thủ lĩnh kia đang ở, quá trình này lại chậm trễ thêm một ngày, ngay mà gã biến thái nọ chưa rời khỏi.
Bạch Thời đã nhận được vị trí khách sạn do Lục Việt cung cấp, căn bản không cần bất cứ chiến thuật nào, cứ xông tới giết luôn là được. Tống Minh Uyên và đám Joshua đều đi theo cậu, thuê một căn phòng, thuận lợi đi qua đại sảnh, tiến tới cầu thang.
Bên ngoài phòng của gã biến thái có bảo tiêu trong coi, Bạch Thời giao chúng cho Joshua và mấy người khác, đi tới trước cửa mở Lục Việt ra, đứng trước cơ giáp thể năng lượng, khóa của khách sạn cao cấp không đáng nhắc tới, cậu nhẹ nhàng đẩy mở cửa, kết hợp với Tống Minh Uyên diệt sạch đám bảo tiêu trên đường, nhanh chóng đến phòng khách.
Bạch Thời vừa nhìn vào đã thấy gã biến thái ngồi trên sô pha, lập tức xông lên.
Ầm Ầm Ầm!
Gã tóc xám đã sớm chú ý tới động tĩnh bên ngoài, cũng đã ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị, giờ phút thấy Bạch Thời xông vào, bọn chúng lập tức nổ súng không cần nghĩ ngợi, đáng tiếc thay, đám đạn kia đều bị Lục Việt cản lại. Gã tóc xám thấy tình thế biến chuyển, đồng tử co lại đầy nguy hiểm.
“… Hôm nay quả là một ngày đáng để kỷ niệm.” Bạch Thời không cho gã thời gian phản ứng, xông tới phụ cận túm cổ gã nâng lên, đứng từ trên cao nhìn xuống, “Xin chào, lại gặp rồi.”