Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 196 : Nghỉ ngơi và hồi phục

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Màn đêm buông xuống, mây tía ngũ sắc xuất hiện, thành thị bớt đi cái cảm nhận lạnh lẽo từ kim loại của ban ngày, mà trở nên đẹp đẽ thần bí hơn, nhạc trong quán bar dần đổi thành nhạc rock sôi động, chuẩn bị bước vào thời khắc sôi động nhất trong ngày, nhưng đúng lúc này, vài âm thanh báo động chói tai đột ngột vang lên, xé rách màn đêm đen tối.



20:05 phút.



Âm thanh nhức óc bỗng vang lên từ khách sạn hạng sang nào đó, cửa sổ lớn làm từ vật liệu phòng thủ cao cũng không thể cản nổi uy lực bắn ra từ máy phát xạ, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành tro, rầm rầm rơi xuống từ độ cao hơn trăm mét, khúc xạ mây tía thành những mảnh ánh sáng vỡ vụn.



Bạch Thời tránh được một kích kia, nghiêng người nhìn qua.



Ở cửa ra vào bỗng xuất hiện một nhóm người, trong tay kẻ nào cũng có vũ khí, thái độ hung hãn, gã cầm đầu đang khiêng máy phát xạ, lạnh lùng nhìn cậu. Âm thanh ở hành lang càng lúc càng trở nên ầm ĩ hơn, mặc dù không thấy Lam và Joshua vốn nên canh gác ở bên ngoài đâu, nhưng Bạch Thời tin tưởng vào thực lực của họ, cũng không lo lắng hai người sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng lắm thì chỉ tạm thời bị hỏa lực ngăn cản, lập tức tìm chỗ ẩn nấp thôi.



Từng tiếng nổ nhức óc cứ đột ngột vang lên trong đêm đối, vọng từ xa tới gần, Bạch Thời đoán khách nghỉ lại trong khách sạn đã hoảng sợ báo cảnh sát khi bọn họ giao chiến, giờ phút này không cần nhìn bằng mắt cũng có thể đoán nơi này sẽ bị bao vây.



Kẻ cầm đầu không hề đổi sắc mặt, chỉ đứng im nhìn họ: “Muốn chết à, bạn của ông chủ chúng tao mà chúng mà cũng dám động? Thức thời thì thả ông ta ra, nhanh lên!”



Bạch Thời không rõ nhóm người này từ đâu ra, chỉ tùy tiện quăng biến thái qua một bên, nét sắc bén trong ánh mắt vẫn chưa tan hết, thờ ơ hỏi: “Đến nhặt xác?”



Cậu hoàn toàn không muốn nói nhảm với gã biến thái này quá nhiều, vì thế lúc nãy mới dùng toàn lực, sau khi xác nhận đối phương đã chết hẳn mới yên tâm.



Tay cầm đầu thấy gã tóc xám ngã xuống nệm nhưng không hề có phản ứng nào, lại nghĩ tới lời Bạch Thời mới nói lúc này, trái tim lập tức hẫng một nhịp, giận dữ quát: “Con mẹ nó, trói lại cho tao!”



Tống Minh Uyên đứng ngay cạnh Bạch Thời, gần như đồng thời đưa tay cùng lúc với cậu, chỉ trong chớp mắt đã bắn mấy phát súng.



Tên lâu la vừa vào cửa đã phát hiện họ cầm vũ khí, mặc dù đã âm thầm đề phòng, nhưng vẫn không ngờ rơi vào tình trạng này rồi mà hai người vẫn có can đảm nổ súng, chẳng mấy chốc đã có bốn tên gục xuống, mấy tên còn lại biến sắc vội vàng phản kích.



Làn đạn gào thét xuyên qua ghế sô pha, bang bang bang bắn mấy sợi bông bay tung tóe, căn phòng được bài trí cẩn thận đã bị phá hủy hoàn toàn, đối phương bị đánh tới nỗi không dám tùy tiện ngẩng đầu lên. Bạch Thời biết cảnh sát đang xông tới, cậu cũng không muốn tốn thời gian với đám ngày, ánh mắt liếc qua, nhìn cửa sổ nổ tung, lập tức giơ tay kéo đại ca nhảy xuống, sau đó ra lệnh cho cơ giáp biến thành máy phi hành, vút một cái bay tới tầng cao nhất.



Cùng lúc đó, Tống Minh Uyên giữ tai nghe nói: “Rút lui.”



Trong chớp mắt ấy, tên cầm đầu đã nghĩ bọn này điên rồi, gã ôm cánh tay bị thương vội vàng nhào tới bên cửa sổ, sau đó nhìn thấy toàn bộ cảnh kia, há hốc miệng, thật sự không thể tin được: “… Cái gì thế này?” Gã hơi sững sờ, lớn tiếng quát: “Đuổi! Mau đuổi theo!”


Phi Minh buông cô nàng xuống, còn ân cần duỗi tay đỡ để cô không ngã, hỏi lại: “Cô là ai, vì sao lại ở đây?”



Lúc này cô gái kia mới tìm lại được một chút thần chí, nước mắt lập tức chảy xuống, túm tay y: “Em là Tiểu Cẩm, đang đợi… đang đợi anh trai của em, anh đã trở về rồi, còn anh em đâu?”



“Anh cô là ai?”



“Việt Thời, Bạch Thời, Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, lợi hại lắm.” Tiểu Cẩm hít hít mũi, “Em biết các anh là bạn, anh ấy mất tích hơn mấy tháng rồi, em ở đây đợi anh ấy về.”



Phi Minh đã hiểu ra sự việc, hỏi kỹ vài câu, bấm số của Bạch Thời, nói cho cậu biết em gái của cậu đã đợi hơn một tuần rồi. Bạch Thời kinh ngạc: “Sao nó lại ở đây? Không đúng, đợi đã, anh vừa nói con bé rơi xuống từ lầu hai, có chuyện gì?”



“Vẫn chưa hỏi.”



“Được, lát nữa em sẽ qua, nói về chuyện khác trước đã.” Giọng của Bạch Thời hơi nghiêm túc, “Nhị ca và Joshua đang ở trên địa bàn của anh, anh mau phái người tìm họ.”



Phi Minh giật mình: “Có chuyện gì thế?”



“Nhị ca của em ở trên phi thuyền đủ rồi nên muốn đi chơi, anh vừa đi, ảnh cũng ra ngoài…” Bạch Thời tự thuật bằng bản mặt vô cảm.



Trước giờ Lam đi chơi đều muốn kéo người chơi cùng, Trì Tả hơi mệt muốn đi ngủ, Joshua lại nhàn rỗi không có chuyện gì, vì thế đi theo. Lúc này giải thi đấu Liên Minh Cơ Giáp mới mở màn không bao lâu, hai người đi dạo đến quảng trường chỉ thấy trên màn hình lớn đang truyền hình trực tiếp, chính là trận Phượng Hoàng đấu với Tinh Diệu.



Người chủ trì trêu chọc nhắc tới chuyện đồn thổi về hai đội viên cũ là Joshua Kiều và Lam, bởi vì trong khán phòng có rất nhiều người giơ bảng Kiều Lam, khiến cho người chủ trì không nhắc cũng không được.



Chủ đề kéo dài được hai phút, người trong quảng trường bỗng chú ý tới Lam và Joshua, có cảm giác hình như đây chính là người trong cuộc, Joshua cũng nhanh chóng phát hiện người nhìn họ càng ngày càng nhiều, trực giác nói cho y biết chuyện không ổn rồi, bèn kéo Lam bỏ chạy.



Bạch Thời nói: “Việc này là họ vừa chạy vừa kể với em, trước mắt hai ảnh bị fan đuổi theo chạy hết hai con đường rồi.”



Phi Minh: “…”



_________________