Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 201 : Trao đổi

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Bạch Thời không chạy tới chỗ Trì Tả đang đứng, bởi vì cậu đi được nửa đường bỗng bắt gặp bốn tên thú nhân trong rừng, Bạch Thời lập tức liên hệ đám này với tổ chức của tên biến thái kia, không nói không rằng lập tức đánh chém.



Trước khi đến, đám thú nhân đã được xem qua hình của Bạch Thời, giờ phút này thấy cậu xông tới, còn đeo cả bình dưỡng khí là biết thuốc kích thích không thể ảnh hưởng tới người này nữa, cả đám hoảng hốt, xoay người chạy. Mỗi lần tên con lai này tới cứ điểm của họ là liên tục làm thịt nhân vật cấp cao và ông chủ cũ, nhờ vậy mà để lại trong lòng họ hình tượng hung tàn không thể xóa nhòa. Đám này hoàn toàn không có ý định phản kháng, bởi vì phản kháng ngang với chết.



Đương nhiên, Bạch Thời không đời nào bỏ qua cho đám này, cậu giữ nguyên tốc độ cao nhất xông về phía trước, ngay sau đó rẽ thật nhanh để cản đường, lôi dao găm ra nhảy xuống.



Đám thú nhân kia run bần bật, hoang mang một lát rồi vội vàng tản ra, hoảng hốt chạy bừa.



“…” Bạch Thời nói, “Lá gan bé như vậy mà cũng dám đến đây? Chúng mày không mất mặt à?”



Đám thú nhân bỏ ngoài tai, không hẹn mà cùng nghĩ thầm một câu, mất mặt còn hơn bỏ mạng, hai chân cố gắng chạy xa người này. Bạch Thời nghĩ tới tra tấn mà mình phải chịu, ánh sáng trong mắt càng sắc bén hơn, xông tới tiêu diệt tên gần nhất, sau đó cướp súng của hắn, quay người bóp cò súng không chút do dự.



Súng có gắn giảm thanh lập tức phát ra một tiếng “Phốc” rất nhỏ, tên thú nhân trong phạm vi mười mét hét lên rồi ngã gục, hai tên còn lại thấy vậy càng sợ hãi hơn, vội vàng lẻn tới sau thân cây né đạn.



Bạch Thời lại lên xe đuổi theo, khí phách giải quyết thêm một tên.



Tên cuối cùng thật sự nản lòng thoái chí, dứt khoát tìm nơi trốn, đợi Bạch Thời đuổi tới gần mới xông ra bất ngờ, chủ động tấn công.



Hai bên nhanh chóng giao chiến, trước giờ Bạch Thời rất xuất sắc ở khoản chiến đầu, dù lúc nãy dùng sạch toàn lực để đi tìm Trì Tả nhưng tên thú nhân này hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu, chưa đầy ba phút đã không đỡ nổi. Hắn trợn mắt nhìn Bạch Thời, trước khi ngã xuống còn liều một hơi cuối cùng định giết con lai trước mắt, nhưng duỗi tay ra chỉ tóm được bình dưỡng khí, sau đó vô lực ngã xuống.



Ngón tay gã vừa tóm được dây đeo, Bạch Thời cũng đang muốn rút đao lui về phía sau, dưới tác dụng lực từ hai phía, bình dưỡng khí của Bạch Thời lập tức rơi xuống, cậu luống cuống không kịp phản ứng, vô tình hít một hơi thuốc kia vào mũi, Bạch Thời cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều tràn đầy mùi thuốc kích thích, nồng nặc tới nỗi khiến người ta nổi giận.



Âm thanh xương cốt xé rách càng rõ ràng hơn, Bạch Thời la lên một tiếng, có lẽ trên người tên thú nhân kia mang theo thuốc, cậu vô thức muốn lấy thuốc trì hoãn, nhưng bàn tay giơ được một nửa đã biết không còn kịp nữa rồi, dứt khoát chủ động biến về hình thú, chầm chậm chui ra khỏi đống quần áo, cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh trở nên thật đồ sộ, tầm mắt hoàn toàn bị bụi cỏ che khuất.



Lần này Lục Việt không bị tinh thần lực mãnh liệt tấn công, nó biết chủ nhân không thể khống chế được bản năng, vội vàng hóa thành quang não lượn lờ bên cạnh cậu, hỏi xem nên làm gì bây giờ, sau đó thấy Bạch Thời chỉ chỉ vào quần áo, vì vậy ngoan ngoãn cất hết đồ đạc vào: “Sau đó thì sao? Chúng ta đi đâu?”



Bạch Thời suy nghĩ hai giây, duỗi móng vuốt khoa tay múa chân, muốn nó biến thành xe cơ khí chở cậu đi.



Lục Việt yên lặng nhìn cái móng vuốt nhỏ trắng trắng vẽ linh tinh trên không trung, chờ đợi chờ đợi, thấy bạn nhỏ này cuối cùng cũng dừng lại, thành thật nói: “Chủ nhân, nhìn không hiểu gì hết.”



“…” Bạch Thời nói, “A ô!”
Đây là tham muốn chiếm hữu hả? Bạch Thời chớp mắt mấy cái, đồng ý.



Dù sao Trì Tả cũng là người cấp song A, thời gian hôn mê không dài, đợi phi thuyền tiến vào vũ trụ không lâu đã mở mắt ra, thấy con thú con quen thuộc đang nhìn mình, liền đưa tay ôm lấy: “A Bạch.”



Bạch Thời xoa xoa đầu Trì Tả, mặc dù không thể trao đổi, nhưng hành động này mang theo ý an ủi rõ ràng.



Trì Tả chợt nhớ tới một sự kiện, vội vàng hỏi: “Cậu đã bị phát hiện chưa?”



Bạch Thời lắc đầu, tiếp tục xoa đầu tiểu đệ, giúp người này bình tĩnh, sau đó nhìn về phía Lục Việt, bảo nó tự thuật sự việc, tiện thể nói cho Trì Tả biết lời nhắn của đại ca.



Trì Tả lên tiếng đáp lại, bắt đầu liên lạc với giáo sư, nói với họ rằng người từ phi thuyền lạ kia là người nhà của Phượng Tắc, trong nhà Phượng Tắc xảy ra việc lớn, bọn họ vừa chạy tới xem sao, lúc nãy quá bận luống cuống, cậu còn lỡ chân ngã vào sơn cốc nên bị thương nhẹ, cho nên bây giờ mới kịp thông báo cho mọi người.



Trì Tả là bé ngoan mẫu mực, giáo sư không hề nghi ngờ, chưa kể vài phút trước Việt gia còn cố ý liên hệ với nhân viên nhà trường để xin nghỉ, vì vậy còn tin tưởng họ hơn, căn dặn vài câu phải chú ý an toàn, sau đó ngắt liên lạc.



Trì Tả âm thầm thở phào một tiếng, nằm xuống bên cạnh Bạch Thời, ăn bữa tối, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Trì Tả không nhắc tới Phượng Tắc, Bạch Thời cũng không hỏi, tiếp tục cuộn mình làm tổ trên giường.



Lúc này Trì Hải Thiên vừa xử lý công việc xong xuôi, đứng ở cửa nhìn họ, rồi vào phòng tắm rửa một cái. Ông nằm xuống cạnh họ, khuôn mặt lãnh diễm mang theo chút lười biếng, còn toát ra một chút vẻ yêu nghiệt.



Không gian trên phi thuyền có hạn, Trì Hải Thiên đành phải ngủ chung với hai đứa cháu, dù sao giường rất lớn, chưa kể một trong hai bạn nhỏ kia còn không thể duy trì hình người, vậy là đủ rồi. Bạch Thời lập tức thấy khó ở, mặc dù trong lòng biết rõ đây là dáng vẻ thực sự của Trì Hải Thiên, nhưng bởi vì từ hồi đó tới giờ bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cậu vẫn không thể thích nghi được, yên lặng liếc ông một cái, chậm chạp túm áo Trì Tả bò qua, rúc vào một góc khác.



Trì Tả hoàn toàn không biết gì, ngày hôm sau mở mắt trông thấy bên cạnh có một lão yêu nghiệt đang nằm, lập tức run rẩy, phải mất hai giây sau mới hoàn hồn, không khỏi đưa tay lau mồ hôi.



Cậu bị mất máu quá nhiều, cơ thể rất yếu, phải nằm dưỡng sức mấy ngày, mà hành tinh thực tập không xa căn cứ là bao, đợi cậu khôi phục kha khá, bọn họ cũng đã tới nơi.



Lần này Trì Hải Thiên dẫn theo hai người về đế quốc Erna, xuống phi thuyền liền đưa Trì Tả đi nghỉ ngơi, sau đó dẫn Bạch Thời tới chỗ Kế hoạch S. Từ hồi đào được thứ này về nó vẫn bị ném ở đây, không hề vi phạm mệnh lệnh không thể đụng vào, đương nhiên, không bao gồm Trì Hải Thiên trong số đó.



Bạch Thời cuộn mình trên vai lão đầu, nhìn ông khó hiểu.



“Người ta mang tới là thiên tài trong lĩnh vực máy móc và thuốc nổ.” Trì Hải Thiên nhìn cậu, thản nhiên nói, “Có lẽ bọn họ chỉ có cách gỡ của bom bên trong.”