Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 202 : Đánh nhau
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Công việc làm ăn của căn cứ được Ân Kiệt vận hành rất khá khẩm, công ty lính đánh thuê lại tuyển thêm một nhóm người mới, đang tổ chức huấn luyện. Bọn họ không biết Trì Hải Thiên, bởi vậy trong lúc đang bị huấn luyến đến chết đi sống lại đột nhiên thấy một mỹ nhân đi ngang qua, người nào người nấy hai mắt sáng ngời, ánh nhìn lom lom.
Trì Hải Thiên mặc áo ba lỗ bó sát như bình thường, quần ngụy trang, đi dép xỏ ngón, bởi vì phải qua bên Kế hoạch S, ông tiện thể mang theo cơn trưa, hơn nữa trên vai còn có một nhúm nhỏ nhỏ trắng trắng đang nằm, thế nên chỉnh thể tạo cho người ta ấn tượng vô cùng nhã nhặn, có lẽ đây là một người rất tốt tính.
Bầy gà con thấy Trì Hải Thiên ưng mắt hơn huấn luyện viên nhiều nhiều, ngơ ngác nhìn ba giây, có mấy người còn không kiềm chế được huýt sáo một tiếng, âm thanh liên tiếp vang lên.
Bạch Thời nghe mà run rẩy, yên lặng quay mặt sang chỗ khác, âm thầm đốt một ngọn nến cho họ. Mặc dù Trì Hải Thiên sẽ không nổi cơn ngay đâu, nhưng cậu biết lão đầu này thích hành hạ người khác, có khi mấy ngày nữa rảnh rỗi sẽ giày vò đám này đến chết luôn ấy chứ. Cậu tò mò nhìn lão đầu từ khoảng cách gần, nói sao thì Trì Hải Thiên cũng là người cấp S, sống lâu như vậy nhưng khóe mắt chỉ có nếp nhăn rất mờ, nếu không để ý sẽ không phát hiện, vô cùng yêu nghiệt.
Có điều cậu vẫn luôn nghe người trong căn cứ bàn tán về tình cách và những chuyện trước kia của lão đầu, toàn những chuyện không liên quan tới tình cảm, cho dù không có thời gian vì phải né tránh sự đuổi giết của Trọng Huy, nhưng lúc trước thì sao? Khi mà lão đầu vẫn còn trẻ, vẫn còn ngây thơ và hồn nhiên ấy, chẳng lẽ cũng không có người yêu hả?
Trì Hải Thiên phát hiện tầm mắt của bạn nhỏ này, đưa tay vuốt ve cái nắm nhỏ trên vai: “Con còn mấy viên thuốc nữa?”
Bạch Thời duỗi móng vuốt viết số một lên vai ông, trải qua hai lần kích thích, cơ thể của cậu đã thích nghi với loại thuốc ngày, hơn nữa cũng đã uống một viên thuốc, cho nên chỉ cần để cơ thể đào thải dược tính thêm một ngày nữa là có thể biến về hình người.
Trì Hải Thiên gật đầu, chậm rãi đi về phía Kế hoạch S.
Lục Việt và Kế hoạch S được chế tạo trong cùng một thời đại, vì vậy chủ nhân đã để nó lại giúp đỡ, Trì Hải Thiên còn mang tới hai người rất lợi hại, đang hợp lực vẽ bản thiết kế cùng nó, sau đó tìm vị trí đặt thuốc nổ, chuẩn bị tháo dỡ xuống hoàn toàn rồi thiết kế lại, như vậy Kế hoạch S sẽ không còn biến thái nữa, người sử dụng được nó cũng nhiều hơn.
Bạch Thời rất vui mừng, bởi vì mặc dù gene của đại ca và Joshua tăng lên, nhưng tinh thần lực vẫn dừng lại ở mức độ ban đầu, nếu như vào Kế hoạch S huấn luyện có khi lại tăng cũng không chừng, còn cả Lam và tiểu Tả nữa, cũng có thể vào thử xem sao, dù gì cũng không thiệt thòi.
Nghĩ tới đại ca… Bây giờ anh đã xuất phát rồi đúng không, ở cùng phi thuyền với đám tâm thần kia mấy ngày, thật đáng ghét, Bạch Thời không vui chút nào.
Trì Hải Thiên đang mời thuộc hạ ăn cơm, nghe thấy cổ họng người nào đó phát ra âm thanh rất nhỏ, bèn cúi đầu nhìn, thấy cái nắm trắng nhỏ kia đang cuộn mình nhìn chằm chằm vào tô cơm, bộ dạng như muốn ăn thịt ai đó, chẳng biết là vì biến về hình thú nên không khống chế cảm xúc được, hay oắt con này đang để đầu óc lên mây, hay là muốn ăn thêm chăng, Trì Hải Thiên bất đắc dĩ hỏi: “Chưa ăn no?”
Bạch Thời hoàn hồn, ngây thơ chớp mắt mấy cái: “A ô?”
“Đi gặp Phượng Tắc rồi à?”
“Dạ.”
Trì Hải Thiên không nhận xét gì, chỉ thản nhiên nói: “Thương thế của con mới khỏi, nghỉ ngơi nhiều vào.”
Trì Tả lại dạ thêm một tiếng, vuốt ve em trai nhà mình, quay người vào phòng. Bạch Thời dùng ánh mắt tiễn Trì Tả rời đi, duỗi móng vuốt chỉ chỉ cánh cửa, nhỏ giọng kêu: “... A ô?”
Trì Hải Thiên nói: “Đang hỏi ta có quan tâm hay không, hay là hỏi thằng bé có sao không?”
Bạch Thời gật đầu hai cái, ý là hỏi cả hai. Trì Hải Thiên thấy thế liền trở về phòng, nói: “Chuyện của nó, để nó tự giải quyết. Tạm thời ta không có ý định giết Phượng Tắc, hắn chỉ là người bị một trong số trưởng lão nuôi lớn, không rõ lai lịch, nghe nói là mồ côi.”
Ông ngồi muốn sô pha, đặt cái nắm nhỏ bên cạnh, nói tiếp: “Trước kia quan hệ của ta với với trưởng lão nọ không tệ, không cùng phe với ông chủ.”
Vậy là bất hòa hả? Bạch Thời chớp mắt mấy cái, tiến tới lay lay ông.
Trì Hải Thiên vươn tay tỏ vẻ đã hiểu, hơi nghiêng đầu nhìn cái móng vuốt nhỏ viết chữ trong lòng bàn tay mình, đáp: “Ừm, ông ta và ông chủ bất hòa, thực ra nếu không có Thừa Viêm, ông ta sẽ là ông chủ tiếp theo.”
Bạch Thời giật mình, chợt nhớ tới một sự kiện —— Trong nguyên tác, Phượng Tắc là trợ thủ đắc lực của nhân vật phản diện.
Nếu dựa theo tin tức trước mắt để phỏng đoán, chắc chắn Thừa Viêm sẽ không chịu cúi đầu, cũng không bỏ qua cho người dám đối địch với y, bởi vậy có khi y sẽ nghĩ cách làm thịt trưởng lão nọ, nhưng dù sao Thừa Viêm cũng không phải là nhân vật phản diện số một, rất có thể sẽ bị nhân vật phản diện thực sự tiêu diệt, vì thế về sau Phượng Tắc sẽ trung thành với nhân vật phản diện, đúng không?
Nếu đây mà là sự thật, vậy sau khi Thừa Viêm tiêu diệt trưởng lão kia, cậu làm thịt Thừa Viêm, liệu Phượng Tắc có nhận cậu làm ông chủ không nhỉ?