Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 215 : Cuộc chiến bắt đầu
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Thuộc hạ cũ của Zarra, Lôi tướng quân và một vị tướng quân khác có quan hệ thân thiết với Lôi tướng quân rầm rộ tiến thẳng về đế đô, càng ngày càng gần, mặc dù điểm chuyển tiếp đã nổ, nhưng điều này hoàn toàn không ngăn cản được bước tiến của chúng, nghe nói hôm nay đại quân đã tiến vào chòm sao nơi đế đô đang nằm, bắt đầu đóng quân và chuẩn bị động thủ rồi.
Các vị đại thần và quốc vương liên tiếp đưa ra rất nhiều đề nghị, hy vọng đôi bên có thể ngồi xuống giải quyết trong hòa bình, tránh gây ra đổ máu không cần thiết, nhưng tất cả mọi động thái đều có hiệu quả rất nhỏ, vô cùng thất vọng.
Biết không thể tránh khỏi một trận xung đột, chính phủ vội vàng tổ chức sơ tán dân chúng, thành thị vốn phồn hoa chẳng mấy chốc đã vắng lặng, hoang vu và cô đơn.
Cũng như phụ nữ và trẻ em, các nhà khoa học và sinh viên là đối tượng được đưa đi đầu tiên, nhất là học viện Hoàng Gia, có điều những ngành khác thì đơn giản, nhưng ngành chiến đấu lại có chút phiền toái, bởi vì ngoại trừ sinh viên năm nhất, các sinh viên lớn hơn đều có thể đánh một trận ra trò, hiện tại còn là thời điểm thiếu người, đáng lẽ bọn họ phải cống hiến một phần sức lực cho quốc gia mới phải.
Viện trưởng hệ cơ giáp chưa nghe được một nửa đã nhíu mày quát: “Hồ đồ, chiến tranh thú vị lắm sao? Đi hết cho tôi, lên phi thuyền mau!”
Lydia đanh giọng: “Bọn em không đi.”
Bên cạnh cô là sinh viên năm bốn cùng ban, đại đa số đều cùng chung lập trường.
Bọn họ sắp nhập ngũ rồi, nếu miễn cưỡng có thể tính như một nửa quân nhân. Huống chi mặc dù bình thường bọn họ không có cơ hội nói chuyện với Bạch Thời, nhưng nếu trong giờ học hoặc cuối kỳ mà nhờ Tống Minh Uyên chỉ đạo, đối phương gần như không mấy khi chối từ, còn giúp họ rất nhiều, hôm nay Tống Minh Uyên gặp chuyện không may, đương nhiên họ không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.
Ngoài trừ sinh viên năm bốn, các sinh viên năm khác cũng có chung suy nghĩ, hơn nữa tình huống này còn rõ ràng hơn ở ban một. Trong đó Lawn muốn đi vì Lilisa, vài tiểu đệ Bạch Thời thu nhận thì muốn chiến đấu vì lão đại, chưa kể người của Tống Minh Uyên, thì những người còn lại đều mang một bầu nhiệt huyết.
Viện trưởng cảm giác, sự việc xảy ra đến mức này có một phần nguyên nhân là do mấy người trong cuộc đều xuất thân từ ngành chiến đấu, lập tức cảm thấy sốt ruột. Ông dạy học đã mấy thập niên, đây là lần đầu tiên đụng phải sự kiện như vậy, cũng là lần đầu tiêu thấy sinh viên có thể gây ra động tĩnh lớn như thế này, thật sự đã vượt khỏi nhận thức về rắc rối của ông.
Quả nhiên, quá nhiều thiên tài học chung một chỗ không hề có lợi, đúng chứ?
Ngẫm lại những người tham dự sự kiện lần này, ông quen biết từng người một, dạy dỗ từng người một, thiếu ai cũng cảm thấy đau lòng, chuyện của Velar còn chưa ổn thỏa, ít nhất không thể để bất hạnh tăng thêm.
Viện trưởng quyết đoán nói: “Không được.”
“Viện trưởng!”
“Không thương lượng.” Giọng điệu của viện trưởng trở nên nghiêm nghị, “Các em cho rằng học được mấy thứ này là giỏi rồi hả? Tôi nói cho các em biết, một khi đã ra chiến trường, cả đám các em cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng! Đi ngay cho tôi!”
Lydia mím môi, đứng im tại chỗ. Những người còn lại nhìn nhau, không ai chịu đi, im lặng giằng co.
“Vậy thì tốt.” Viện trưởng bỗng lạnh giọng, “Tôi hỏi một câu, các em định giúp bên nào?”
Vừa nói xong, ánh mắt các sinh viên đều hiện lên một chút giãy dụa và mờ mịt.
Việt Tu nhíu mày, bây giờ hoàng cung chính là nơi nguy hiểm nhất, tới nơi này chẳng khác nào chịu chết, quả là hồ đồ! Anh vô thức muốn dạy dỗ vài câu, lại thấy Tống tướng quân vỗ vỗ vai cậu chàng: “Đúng là đàn ông tốt!”
Việt Tu: “…”
——— ————
Truyện xảy ra ở đế đô nhanh chóng được đưa lên mạng, mặc dù người của tổ điều tra đang theo dõi, nhưng giờ phút này còn có một sự việc khác thu hút sự chú ý của bọn họ hơn, đó chính là thân phận của Lam đã bại lộ rồi.
Tổ trưởng nhìn chằm chằm vào tư liệu trên mạng, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ, cuối cùng xác định những gì Tống Minh Uyên nói là đúng. Tổ viên do chính hắn chọn lựa, không có nội gian, nếu như liên hệ tới sự việc cơ giáp màu đỏ kia đã từng bắt cóc Lam, có thể đưa ra kết luận sự việc lần này do chính tổ chức mà Tống Minh Uyên nói gây ra.
Nhất là ngay lúc này.
Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một suy nghĩ, nét mặt từ nghiêm túc chuyển biến thành hoảng sợ. Lam là thái tử của Phỉ Tây, Velar là thái tử của Erna, thời điểm Velar chết Lam cũng có mặt, mà trước giờ Lam lại thân thiết với đám Tống Minh Uyên.
Nếu như… Nếu như tổ chức có người xâm nhập vào cả hai đế quốc, sau đó ra sức mượn chuyện này giả vờ đánh vài trận, nhen nhóm lửa giận từ hai phía, phải chăng… Bọn chúng chuẩn bị kéo cả hai đế quốc vào chiến loạn!
Tổ trưởng đứng phắt dậy: “Liên hệ quân đội, xảy ra việc lớn rồi.”
Mặc dù đế đô bắn nổ một điểm chuyển tiếp, nhưng cũng chỉ chặn dứt con đường tắt của đám phản quân, những đường còn lại vẫn vận hành như thường lệ, giờ phút này vô số phi thuyền đang lao về phía đó, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Trong số ấy, một con thuyền màu trắng mang hoa văn vàng kim như chia chớp vừa bay ra khỏi điểm chuyển tiếp, ngược dòng mà đến. Phòng Thiên Kỳ nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, vẫn có cảm giác không chân thật. Bây giờ hắn mới biết tinh thần lực của Bạch Thời là cấp SS, sau khi liên kết với cơ giáp và triển khai toàn bộ mã lực, tốc độ của phi thuyền đã lên tới trình độ khủng bố, thời gian khí phách mà rút ngắn hơn nửa.
Phòng Thiên Kỳ im lặng thật lâu, nhìn người đang cuộn mình trong ghế lái: “Đã tới rồi, bao giờ cậu ấy mới tỉnh lại?”
Lục Việt ngoan ngoãn đáp: “Chủ nhân sử dụng quá nhiều tinh thần lực, chắc phải nghỉ ngơi thêm một lát nữa, tôi sẽ đánh thức cậu ấy kịp thời nà!”
“Không có việc gì chứ?”
“Không đâu.”
Phòng Thiên Kỳ gật gật đầu, không hỏi thêm, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Việt cũng không lên tiếng, nó tiếp tục tuân theo mệnh lệnh chủ nhân đặt ra trước khi ngủ thiếp đi, lao thẳng về phía đế đô.