Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 216 : Tập kích

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Ngày 9 tháng 12 năm 3101, lịch vũ trụ, phản quân đột phá qua hàng phòng ngự đầu tiên, tiếp tục xông về phía đế đô, gần như cùng một thời gian, đế đô bị tấn công, thành thị bị khói lửa chiến tranh cắn nuốt.



Chiến hạm của Trọng Huy được bí mật lắp ráp ngay tại đây, cả vật liệu lẫn kỹ thuật đều thuộc hàng thượng thừa, uy lực không thể khinh thường, một pháo bắn ra, phi thuyền vũ trang và cơ giáp của đế đô gần như lập tức báo hỏng, khói đen đậm đặc bay lên trong tầm mắt hoảng sợ của vô số người, gào thét bao phủ các tòa cao ốc, chỉ trong chốc lát, xung quanh đã biến thành địa ngục.



“Khốn kiếp!” Cách đó không xa, tổng đội trưởng phụ trách di cư đột nhiên quát lớn, “Nhóm hai, đội cứu hộ, đội phòng cháy, bất cứ ai cũng được, tất cả đi qua cứu người cho tôi! Nhớ phải chú ý an toàn, nhất thiết chú ý an toàn! Còn nữa, mấy đứa sinh viên muốn chết đâu?”



“Không biết.” Tổ viên cố gắng chen đến bên cạnh hắn, mặc dù hiện tại đang là mùa đông, nhưng ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, “Chắc là còn ở trong thành phố, tôi nghe nói, là hệ cơ giáp của học viện Hoàng Gia.”



Sắc mặt tổng đội trưởng thay đổi: “Nếu là họ thì càng phải đưa đi!”



“… Vấn đề là không tìm thấy.”



“Vậy thì nhanh nhanh đi tìm!” Tổng đội trưởng nhìn chằm chằm vào chiến cuộc trên không, trong lòng lo sợ bất ai, nhỡ đám ranh con kia mang theo cơ giáp trong người, rồi nghĩ quẩn mà xông lên liều chết thì nguy to, cả đám mới bao nhiêu tuổi chứ?!



Tổ viên nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức hiểu rõ băn khoăn của đội trưởng, vội vội vàng vàng gật đầu, nhanh chóng rời đi.



Lần này Trọng Huy phái ra cả thế hệ trẻ, thao các cơ giáp vô cùng lợi hại, chẳng bao lâu đã xé một lỗ hổng lớp trong đội hình của đế quốc, một kiếm đập ngã đối thủ, sau đó tranh thủ thời cơ lướt qua họ muốn xông vào hoàng cung.



Huấn luyện viên Trình nhìn thấy, vội vàng lao tới, ngăn cản hắn lại.



Thế hệ trẻ liếc nhìn y, lại nhìn đội ngũ đằng sau, khóe miệng khẽ nhếch: “Anh đoán bọn chúng có thể chống đỡ được bao lâu?”



Người phụ trách chỉ huy đứng trong chiến hạm trả lời: “Mặc kệ bao lâu, phải nhanh lên, đề phòng bất trắc.”



“Còn có thể có bất trắc gì.” Thế hệ trẻ chậc lưỡi, đối mặt với người trước mắt, “Tống Minh Uyên và Bạch Thời không có ở đây, binh lực trong đế đô đều đưa ra tiền tuyến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày nữa Lôi Cơ Nặc sẽ dẫn người tấn công vào, cho dù đám người này cản đường, chúng ta vẫn còn nhóm khác đang xông thẳng đến hoàng cung, sớm muộn gì cũng sẽ thắng.”



Chỉ huy không phản bác: “Làm chuyện của cậu đi.”



“Thực ra dựa theo kế hoạch ban đầu nên là tiểu Phượng tới.” Thế hệ trẻ cười cười, “Đáng tiếc ghê.”



Hắn chỉ nói như vậy, động tác bỗng trở nên rất nhanh. Thân là tổng đội trưởng của bộ đội đặc trủng, thực lực của huấn luyện viên Trình không cần phải nói thêm, y cũng tăng tốc theo, chỉ trong chớp mắt đã phá mười chiêu của đối phương.



Thế hệ trẻ gắt một tiếng, hứng thú tăng cao, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đối thủ, nhanh chóng tìm được khe hở trong đòn tấn công, ngang nhiên nện một quyền.



Ánh mắt của huấn luyện viên Trình rất sắc bén, lật cổ tay tóm lấy tay hắn, thuận thể quăng hắn thẳng về phía chiến hạm. Thế hệ trẻ nhanh nhẹn điều chỉnh cơ thể giữa không trung, ngay khi thấy y đuổi tới, liền xông tới nghênh đón.



Hai người vừa đánh nhau, vừa hạ xuống phía dưới, huấn luyện viên Trình biết dân chúng vẫn chưa rút lui hết, động tác bắt đầu có chút băn khoăn, muốn kéo cuộc chiến trở lại không trung.



Thế hệ trẻ nhạy bén phát hiện điểm này, nở nụ cười tà ác, lúc đối chiến đánh ra một chiêu giả, rồi lập tức lướt qua y lao thẳng xuống phía dưới.




Tiểu Cẩm đuổi theo vài bước, đứng ở bậc thang đưa mắt nhìn họ đi xa, trong con ngươi phản chiếu trời chiều một màu đỏ rực như máu, cùng với khói đặc bốc lên từ chiến hạm.



Trận chiến giữa không trung vẫn đang tiếp tục, càng ngày càng có nhiều sinh viên xông ra. Cơ giáp của Lydia đã hỏng hóc khá nặng, thấy người trước mặt lại đánh ngã thêm một bạn học của mình, giọng nói như muốn đóng băng: “Ngươi…”



“Tôi làm sao? Ai bảo bọn chúng tự dưng cản đường tôi, không biết tự lượng sức mình.” Thế hệ trẻ cười cười ngoắc ngón tay, “Hay là cô đến đây, tôi hứa sẽ nhẹ nhàng hơn.”



Lydia rút kiếm xông lên, người bên cạnh nhanh tay giữ cô lại, nói câu mau đi đi, rồi tiếp tục xoay người chống đỡ với gã thế hệ trẻ nọ.



“Đây là tiêu chuẩn của học viện Hoàng Gia?” Thế hệ trẻ không hứng thú lắm, tìm khe hở đạp bay người trước mặt, ngay sau đó lao tới cơ giáp gần mình, rút kiếm bổ ngang, chỉ nháy mắt đã bổ đôi cơ giáp nọ, hắn không dừng lại mà tiếp tục thay đổi lộ tuyến, lao thẳng về phía Lydia: “Đến lượt cô.”



Vai trái của Lydia đã báo hỏng, căn bản không phải đối thủ của hắn, nhưng giờ phút này cô không hề sợ hãi, bởi vì ai trong số họ cũng biết hắn rất lợi hại, càng biết không thể để hắn quay về phía hoàng cung, chỉ có thể cầm cự, được bao lâu hay bấy lâu.



Cô nắm chặt kiếm, nghênh đón không chút sợ hãi!



Thế hệ trẻ không định đùa giỡn nữa, nhẹ nhàng phá công kích của cô, một quyền đánh bay người, cúi xuống truy kích, nâng tay muốn cho cô một kích cuối cùng.



Thanh kiếm khổng lồ bị trời chiều nhuộm đỏ, cực kỳ lợi hại. Lydia trơ mắt nhìn nó hạ xuống, đồng tử đột nhiên co lại. Các sinh viên xung quanh đồng loạt biến sắc, vội vàng nhào qua: “Không——!”



Thế hệ trẻ tiếc hận nói: “Tạm biệt mỹ nhân...”



Chưa kịp dứt lời, đúng lúc này, sau lưng cơ giáp màu đỏ đột ngột hiện lên một bóng trắng, nhanh tới nỗi làm người ta gần như không phân biệt được đó là cái gì, bóng trắng nhanh chóng lướt qua Lydia, chặn mũi kiếm, khống chế nhát chém này!



Mọi người giật mình, mở to mắt nhìn sang.



Cơ giáp trắng trước mắt mang hoa văn màu vàng, uy phong lẫm liệt, nó vung cánh tay một cái, dùng sức bức lui đối phương mấy mét.



—— Bạch Thời!



Trong lòng mọi người chấn động, đồng loạt nhìn về phía cậu, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Năm giây.”



Thế hệ trẻ vô thức hỏi: “Năm giây gì?”



Bạch Thời không đáp, cơ giáp nhoáng một cái đã tới trước mặt đối phương, ngang nhiên vung quyền, bắt chước động tác vừa rồi của hắn, đứng từ trên cao cho hắn một kích cuối cùng.



Quá nhanh! Sắc mặt thế hệ trẻ thay đổi, vội vàng giơ kiếm ngăn cản.



Ánh mắt Bạch Thời lúc này vô cùng sắc bén, lực trên tay không mảy may giảm chút nào, cả kiếm lẫn người cùng bổ xuống, giọng nói lạnh lùng: “Làm thịt mày, năm giây.”