Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 218 : Đại tuyết

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Không cần phí lời, Bạch Thời xông thẳng về phía cơ giáp màu xanh.



Gã trưởng lão cũng nhận ra người đối diện, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ cách tiêu diệt đối phương, không những không tránh né mà còn rút kiếm nghênh tiếp. Gã cười lạnh trong lòng, cả hai người đều là cấp song S, đều dùng cơ giáp thời kỳ văn minh, gã việc gì phải sợ thằng nhãi này!



Hai bên giao chiến, hai người máy kim loại khổng lồ gào thét, ra sức công kích nhược điểm của nhau, tìm cách đẩy đối phương vào chỗ chết, khí lưu mãnh liệt bay lên, sắc bén như đao, phàm là thứ gì bị cuốn vào chiến cuộc, đều bị đánh tan thành tro bụi chỉ trong chớp mắt.



“Lui hẳn ra sau! Lui hẳn ra sau!” Chỉ huy hai bên gấp gáp ra lệnh, cố gắng tranh thủ thời gian điều động cơ giáp và chiến hạm né tránh, sợ hãi nhìn về phía trước, tạm thời không nhúc nhích.



Tầm mắt của mọi người vội vã đuổi theo hai cơ giáp di chuyển với tốc độ cao, cảm thấy chỉ cần lơ là một chút cũng có thể bỏ qua khoảnh khắc sinh tử, ai nấy đều vô thức nín thở.



Gã trưởng lão nghĩ thì hay lắm, nhưng ngay sau đó gã lập tức phát hiện tốc độ của Bạch Thời nhanh đến khó tin, chỉ sơ sẩy một chút đã bị đạp trúng lồng ngực, ngã bay ra ngoài.



Trưởng lão chấn động, nghĩ thầm không thể nào, dù có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh tới mức khủng bố thế này!



Chẳng lẽ là do cơ giáp?



Không, gã đã xem qua tài liệu, cơ giáp thể năng lượng có hệ thống tinh thần lực giống họ, không đời nào lại xuất hiện sự chênh lệch lớn đến thế, nếu vậy chẳng lẽ là do tinh thần lực của Bạch Thời quá mạnh mẽ, hoặc đã cải tiến cho cơ giáp?



Gã rất hy vọng suy đoán thứ hai chính xác, bởi vì theo gã biết, không người nào có thể mạnh đến mức ấy.



Trưởng lão không kịp suy nghĩ nữa, vì bóng trắng đã lại gần ngay trước mắt, gã vội vàng chống đỡ công kích của đối phương. Bạch Thời đã sớm phát hiện tinh thần lực của kẻ này không cao bằng Thừa Viêm, đương nhiên, còn lâu cậu mới khách khí! Bạch Thời nhắm đúng thời cơ tránh khỏi lưỡi kiếm của gã, hung hăng nện một quyền, sau đó nhanh chóng đuổi theo cơ giáp bị đánh bay kia, rút kiếm bổ xuống.



Trưởng lão hoàn toàn không kịp né tránh, đồng tử hơi co lại, lĩnh trọn một đòn này. Cơ giáp rung chuyển dữ dội, lập tức vang lên tiếng cảnh báo, gã nhìn số bộ phận bị tổn hại, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ: Tiêu đời rồi!



Hiển nhiên, không đời nào Bạch Thời cho gã cơ hội thở dốc.



Trưởng lão nhìn về phía cơ giáp màu trắng đằng đằng sát khí, vô thức muốn kéo dài khoảng cách, nhưng vừa kịp bay lên đã bị Bạch Thời theo sát, cổ chân cũng bị tóm lấy. Ánh mắt gã lạnh ngắt, nhấc chân cố đạp mạnh.



Bạch Thời nhẹ nhàng né tráng, mở hệ thống động lực đến mức tối đa, quay tròn cơ giáp trong tay rồi quẳng ra ngoài.




Phòng Thiên Kỳ giơ tay lên, nghẹn ngào ôm mặt.



Ngày 3 tháng 1, đại quân lục tục rút lui, mấy vị tướng quân cùng xuất phát về phía đế đô, nhưng còn chưa đi được một nửa đã nhận được tin, có xung đột ở biên giới tinh hệ Bell.



Tinh hệ Bell nằm sát đế quốc Phỉ Tây, Lam lập tức chạy tới, nét vui vẻ vẫn luôn giữ trên khóe môi từ từ biến mất.



Joshua nhìn hắn: “Có chuyện gì thế?”



Lam lắc đầu, nhìn họ, dịu dàng nói: “Tôi có việc phải đi một thời gian, không thể quay về đế đô với mọi người được rồi.”



Bạch Thời biết thân phận của Lam đã bị đưa ra ánh sáng, cũng có thể đoán được ý định tiếp theo của Trọng Huy, mặc dù hiện tại mấy cứ điểm của Trọng Huy ở đế quốc đã bị phá, nhưng bọn họ vẫn chưa lấy được danh sách, vẫn phải đề phòng, mà tình hình ở Phỉ Tây còn bất ổn hơn đế quốc, bây giờ đầu bên kia bắt đầu sử dụng đám thuộc hạ đã xâm nhập vào bộ máy chính trị Phỉ Tây, làm sao Lam có thể ngồi yên.



Bạch Thời nghĩ nghĩ: “Hay là để em đi cùng với anh?”



Lam cười nhướn mày: “Mặc kệ bên này?”



Bạch Thời yên lặng nhìn về phía đại ca, ánh mắt cực kỳ thuần khiết.



Tống Minh Uyên biết nhóc con này muốn nhân cơ hội đi tìm Trì Hải Thiên, cùng đánh vào tổng bộ của Trọng Huy, nhanh chóng lấy được danh sách, kết thúc cuộc chiến hỗn loạn này. Anh xoa xoa đầu cậu: “Đi đi, mấy ngày nữa anh sẽ tìm em.”



Bạch Thời vâng dạ, ngước mắt nhìn đại ca, không nhịn được nữa rồi, phải duỗi móng vuốt ôm một cái, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn.



Joshua bỗng nhiên nói: “Anh đây cũng phải đi theo.”



Trì Tả theo sau: “Còn có tớ nữa.”



Lam nhìn họ, mỉm cười, không từ chối. Vì vậy, mấy người họ rời khỏi tinh hạm chính, ngồi trên phi thuyền loại nhỏ do Lục Việt biến thành, nhanh chóng bay về phía Phỉ Tây.