Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 219 : Phỉ tây

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Tháng 1 năm 3102 lịch vũ trụ, chiến loạn ở đế quốc đã ngừng lại, nhưng ngay khi mọi người đang định thở phào nhẹ nhõm, bỗng phát hiện tình hình tồi tệ vẫn chưa chấm dứt tại đây.



Biên cảnh liên tiếp xảy ra sự cố, mặc dù biết là Trọng Huy cố ý, và cũng hiểu có lẽ sự việc chỉ là do chúng cố ý diễn trò, nhưng điều ấy không ngăn cản được lửa giận của các binh sĩ tràn lan, cư dân bắt đầu tổ chức diễu hành, cốt để cho đối phương biết tay, cũng may đế vương của hai nước đều hiểu rõ sự tồn tại của Trọng Huy, cố gắng khống chế không để cho xung đột trở nên nghiêm trọng hơn.



Sau đó, bởi vì trận hỗn chiến của quân đội lúc trước, đa số cư dân trong tinh hệ chính đều đã sơ tán, khắp thành phố là cảnh tượng hoang tàn, thiệt hại nặng nề, chưa kể có kẻ còn cố ý kích động, các bang phái và tổ chức xã hội đen manh nha thành lập, trị an cực kém. Hiện tại, công tác dọn dẹp hậu quả của trận chiến đang được tiến hành khẩn trương, năng lực của Tống Minh Uyên được đế vương coi trọng, vì thế nhẹ nhàng vung tay giao hết công việc cho anh.



Tống tướng quân giật mình.



Nếu như không có gì ngoài ý muốn, con út nhà ông sẽ vào quân đội trong tương lai, nối tiếp con đường tòng quân của gia đình, nhưng công việc Tống Minh Uyên đang quản lý bây giờ lại hoàn toàn không nằm trong phạm vi ấy, Tống tướng quân không khỏi nhìn họ một cái.



Lần này, Tiểu Uyên dùng lính cơ giáp mình âm thầm bồi dưỡng để giúp đỡ đế đô, chưa kể còn đào cả một cái địa đạo thông tới học viện Hoàng Gia, những việc này đều làm trước khi chiến tranh bắt đầu, vậy mà đế vương hoàn toàn không có ý định hỏi đến.



Trong đầu ông suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng bỏ nghi ngờ qua một bên, vỗ vỗ vai con út.



Bất kể thế nào, cuối cùng cũng không phải chuyện xấu.



Trước giờ, mấy vị thiếu gia quý tộc có mâu thuẫn với quân đội đều có chung một cảm xúc đối với Tống Minh Uyên, đó là sợ hãi và chán ghét, nhưng sau khi cuộc nội chiến nổ ra, bọn họ càng thêm kiêng kị, càng thêm sợ hãi, vì vậy vô ý thức dùng càng nhiều ghét bỏ hơn để che giấu. Bởi vậy, khi thấy Tống Minh Uyên được bệ hạ tán thưởng, cả đám đều nhếch miệng, muốn phát biểu vài bình luận có ý khinh thường, nhưng ngay sau đó lại thấy Phòng Thiên Kỳ im ỉm đứng sau giúp đỡ, bọn họ giật mình, vội vàng nuốt tất cả những gì muốn nói vào bụng.



Phòng Thiên Kỳ nhìn rõ phản ứng của đám người kia, chỉ cười lạnh: “Sâu mọt.” Hắn thấy Tống Minh Uyên nhìn qua, sự lạnh lẽo trong mắt giảm bớt một chút, nói khẽ, “Mặc dù chúng nó luôn vo ve xung quanh tôi và anh họ tôi, nhưng thực ra bọn tôi không hề ưa đám này.”



Hắn dừng lại một chút: “Anh họ tôi đã sớm biết các thế gia và quân đội có mâu thuẫn, chỉ là gốc rễ của họ quá sâu, anh tôi nói tạm thời không động được, dù sao cũng chẳng thể làm nên sóng gió, cứ mặc kệ là xong.”



Tống Minh Uyên ừ một tiếng, không nhận xét thêm, chỉ ném chuyện của Ngân Nhạc Sinh cho hắn tự xử lý.



Phòng Thiên Kỳ cũng nhận ra đội trưởng của Tinh Diệu, cũng biết người này là bạn của huấn luyện viên Trình, trước kia là bộ đội đặc chủng, vì vậy gật đầu. Hắn chuẩn bị bớt thời gian đi điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra, còn sau đó Ngân Nhạc Sinh có đồng ý trở lại quân bộ hay không, việc này không liên quan tới hắn.



Tống Minh Kiệt vẫn chưa quay lại quân bộ, thời gian gần đây đều quan sát động tác của hai người, hôm nay, lúc thấy em trai nhà mình đi làm về bèn cười hỏi một câu: “Cuối cùng cũng hòa thuận với thằng nhóc Phòng gia rồi?”



Tống Minh Uyên từ chối cho ý kiến, sự việc Velar gặp chuyện không may đều khiến họ thay đổi ít nhiều, bất kể trước kia họ có bất hòa cỡ nào, đến cuối cùng đế quốc vẫn là nhà của họ, đương nhiên ai cũng hy vọng nó có thể phát triển theo phương hướng tốt.



Tống Minh Kiệt thấy em trai không đáp, chỉ nhún vai, cứ thế bỏ qua.



Gần đây, biên cảnh hai nước có chút không yên ổn, đế quốc Phỉ Tây vừa nhận được tin tức của Lam đã lập tức phái người tới phòng thủ, chờ bọn họ trở về. Đám Bạch Thời cũng vừa tới nơi, vì vậy liền vào chiến hạm của đối phương.



Phỉ Tây phái tới một vị tướng quân và một vị thiếu gia dòng dõi thế gia vô cùng xinh đẹp. Ngay lúc Bạch Thời đang suy đoán quan hệ giữa Lam và vị thiếu gia này, đã thấy đối phương chạy về phía Lam.



Lam cười tủm tỉm chào hỏi: “Sao em cũng tới?”



“Em nghe nói anh sắp trở về, cho nên mới ngồi không yên.” Vị thiếu gia kia quan sát Lam từ đầu đến chân, “Anh thật xấu, sao có thể đi lâu như vậy, còn không báo với em.”



“Anh có việc bận rộn.” Nét mặt Lam không thay đổi, cười cười giới thiệu bọn họ với nhau. Thiếu niên tên là Becky, chơi thân với Lam từ nhỏ đến giờ, địa vị ở Phỉ Tây không hề thấp.



Đám Joshua nghe Lam nói với Becky muốn dẫn bạn bè tới Phỉ Tây chơi, lập tức hiểu ngay, chỉ sợ Becky không biết rõ về chuyện của Trọng Huy.



Đương nhiên Bạch Thời cũng có thể hiểu được ngụ ý của Lam, nhưng giờ khắc này tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào cái tên của thiếu niên kia, chớp mắt mấy cái, cảm giác thật câm nín.



Bạch Thời vốn tưởng những ký ức lắng đọng trong đầu cậu đã không còn tác dụng nữa, ai ngờ nó lại đột nhiên xuất hiện.



Bạch Thời nhớ tới một sự kiện, chính là cái lúc mấy người bọn họ thảo luận về anh em chiến hữu của nhân vật chính, cậu rất hứng thú với đề tài này, chăm chú lắng nghe, phát hiện đám khốn nạn này muốn tạo một nhân vật bình hoa thụ, đã bình hoa lại còn ẻo lả, cảm thấy hết cả hứng.



Đám kia vẫn tiếp tục thảo luận sôi nổi: “Phải tả đẹp đẹp vào, tên nhân vật là gì bây giờ?”



“Con cháu thế gia mà, phải có chút hàm dưỡng, phải dễ nghe nữa.”



“Tham mưu đâu rồi, có ý kiến không?”



Bạch Thời nói: “Không có ý kiến, cứ bừa đi, gọi là Becky được rồi, cực kỳ gay, vô cùng gay, vừa xứng đáng còn có nội hàm.”




Bạch Thời giật mình: “Đã có chuyện gì xảy ra?”



Joshua kể sơ qua về sự việc, nhờ cậu dùng Lục Việt định vị tọa độ của Lam. Bạch Thời lập tức đồng ý, ngắt liên lạc để kết nối với Lục Việt, một lúc lâu sau chủ động gọi lại. Joshua nhìn Bạch Thời: “Có thể tìm ra không?”



“Tín hiệu biến mất.” Bạch Thời nói, “Lúc Lục Việt điều tra có lẽ bọn chúng vừa mở thiết bị chặn sóng, hoặc đã tắt máy truyền tin, đây là vị trí cuối cùng.”



Joshua nhìn chằm chằm vào tọa độ, gật đầu, mở kênh nội bộ, vừa giải thích vừa tăng tốc. Tướng quân hoàn toàn tin tưởng y, vội vàng bay theo phía sau.



Gene của Lam không yếu, giữa đường đã tỉnh lại, lúc này hắn đã bị chuyển qua một phi thuyền loại nhỏ, đang nằm trong phòng ngủ nào đó, điều này khiến hắn ngơ ngác một lúc, sau đó định bật dậy, kết quả lại phát hiện hai tay bị dây xích kéo giật trở lại giường, lập tức nheo mắt lại.



Cơm có vấn đề? Trên chiến hạm có nội gian? Là ai đây?



Joshua đâu rồi? Còn nữa, đây là đâu, chẳng lẽ mình lại rơi vào tay Trọng Huy rồi? Bọn chúng muốn mang mình đi đâu?



Những suy nghĩ trên lướt qua đầu Lam, hắn dần dần bình tĩnh, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.



Phòng ngủ rất tối, cửa không đóng chặt, ánh sáng ấm áp lọt qua khe hở, tạo thành một sợi dây nhỏ thẳng tắp trên mặt đất, âm thanh bên ngoài khá hỗn loạn, hắn cẩn thận lắng nghe một hồi, phát hiện đám người kia chỉ nói chuyện phiếm, hoàn toàn không hề có chút hữu dụng, khẽ thở dài, hơi thất vọng.



Chẳng biết đã qua bao lâu, Lam nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, lập tức nhắm mắt.



Cửa phòng mở ra, hai người lần lượt bước vào, một trong số đó cúi đầu nhìn Lam, khẽ nói: “Vẫn chưa tỉnh, có cần dùng thuốc không?”



Người còn lại im lặng hai giây: “Cứ dùng đi, nếu xảy ra chuyện gì chúng ta không gánh được đâu.”



“Cũng được, để tôi đi lấy.”



Lam nghĩ thầm không ổn, suy nghĩ, dứt khoát mở mắt ra. Người trước mặt khoảng mười sáu mười bảy tuổi, còn là một thiếu niên, người nọ mặc một bộ đồ không tay, từ góc độ của Lam nhìn sang có thể thấy trên cổ tay trái của gã in một hoa hăn màu đỏ, chính là tiêu chí của Trọng Huy.



Thiếu niên khẽ giật mình, mỉm cười: “Điện hạ, cậu giả vờ ngủ.”



“Không phải giả bộ, là biện pháp cần biết.” Lam cười tủm tỉm, “Các cậu là người của Trọng Huy?”



“Ừm.”



“Muốn mang tôi đi đâu?”



“Cứ đi thì biết.”



“Dù sao sớm muốn gì cũng phải tới, hay là để tôi biết mà chuẩn bị tâm lý.” Lam cười nhướn mày, “Chẳng phải từ trước tới nay Trọng Huy các cậu vẫn rất lợi hại sao, còn phải băn khoăn tới mức này?”



Thiếu niên nghĩ nghĩ: “Tôi có thể nói cho cậu biết, chúng tôi muốn đưa cậu tới chỗ của một vị trưởng lão.”



“Hả? Để làm gì?” Lam dừng lại một chút, “Trưởng lão mà cậu nói không phải là Thừa Viêm đấy chứ?”



Thiếu niên lắc đầu, không biết là không muốn nói, hay là không phải.



Ngay lúc Lam định hỏi lại thì thiếu niên còn lại đã bước vào, trong tay còn cầm một kim tiêm đầy thuốc. Hắn nhanh chóng phân tích tình thế, biết rõ dù có nói thế nào cũng không tác dụng, dứt khoát cam chịu, chẳng bao lâu chất lỏng lạnh buốt đã lan tỏa trong cơ thể, cơ bắp căng thẳng vô thức gồng lên muốn ngăn cản thứ thuốc kia lan tràn.



Nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công, năm phút sau, Lam đã bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, nhắm mắt lại, dần dần mất ý thức.



Đợi tới khi tỉnh táo lại lần nữa, vị trí của hắn đã thay đổi, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt là một cái lồng giam từ hợp kim, Lam giật giật tay, bên tai bỗng vang lên một âm thanh quen thuộc.



Lam khẽ nâng người, ngẩng đầu nhìn qua, thấy trong phòng giam bên cạnh hắn cũng có một người bị giam giữ, người này mặc một chiếc áo gió màu đen, đang nhìn về phía hắn.



Lam khẽ giật mình: “… Phượng Tắc?”