Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 220 : Không rõ

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Ánh sáng trong gian phòng hơi tối, sát tường đặt từng dãy lồng giam sắt, những chỗ còn lại để đầy đồ vật và dụng cụ, nhìn thì có vẻ khá sạch sẽ. Lồng sắt nối tiếp nhau, bên trong có giường chăn, sô pha, toilet, cái gì cần cũng có, thậm chí xung quanh giường lớn còn phủ cả thảm lông mềm mại, giờ phút này Phượng Tắc đang tựa ở đầu giường, sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ là giữa lông mày mang theo chút mệt mỏi.



Lam nhếch miệng như một thói quen, thấy mình đã bị thay cho một bộ quần áo rộng thùng thình, có lẽ đồ đạc trên người hắn đã bị lấy đi hết, hắn sờ lên dây xích trên cổ tay, cười nhướn mày: “Sao cậu lại ở đây? Không phải là thế hệ trẻ sao?”



“Lúc trước các cậu thả tôi về không chút sứt mẻ, chẳng phải vì ý định để bọn tôi tranh chấp nội bộ sao?” Trong giọng nói của Phượng Tắc hoàn toàn không hề có chút giận dữ nào, chỉ nhìn hắn, “Cậu bị bắt lúc về nước, hay bị bắt ở Erna.”



“Về nước.” Lam trả lời qua loa, quan sát tình huống xung quanh một chút, thấy nơi này chỉ có hai người họ, bèn nhìn lại.



Hắn biết mặc dù chiêu của A Bạch rất lộ liễu, nhưng cha nuôi của Thừa Viêm và Phượng Tắc thuộc hai phe phái khác nhau, cho dù mấy kẻ bên trong biết đây là cái bẫy, nhưng chỉ sợ vì muốn giết Phượng Tắc vẫn thừa cơ bỏ đá xuống giếng, nhất là lần này vì cứu Phượng Tắc, Trọng Huy đã bại lộ không ít người, thế cho nên vì tổn thất quá nặng nề ở Erna, nhân vật với vai trò là ngòi nổ như Phượng Tắc sẽ gặp xui xẻo.



Nhưng mà đến cùng cha nuôi của Phượng Tắc vẫn là một vị trưởng lão, hoàn toàn không có khả năng trơ mắt nhìn Phượng Tắc gặp nạn chứ hả?



Lam giật mình, tò mò hỏi: “Đây là đâu?”



Phượng Tắc nói: “Phòng thí nghiệm của cha tôi.”



“Ồ.” Lam cười khẽ, chậm rãi nheo mắt lại, quả nhiên vị trưởng lão kia không hề khoanh tay đứng nhìn, mà là đem Phượng Tắc nhốt lại trong địa bàn của mình, chẳng qua nếu như nơi này là phòng thí nghiệm, vậy Trọng Huy bắt mình vì mục đích gì?



Phượng Tắc liếc nhìn Lam, đột nhiên hỏi: “Hiện tại bên ngoài thế nào?”



“Cậu không biết?”



Phượng Tắc gật đầu: “Tôi trở về không bao lâu đã bị giam, ngay cả thân phận của cậu cũng chỉ được biết vào mấy hôm trước.” Đến lúc đó Phượng Tắc mới hiểu được, vì sao lúc trước Thừa Viêm phải giả ngu để tiếp cận Lam.



Lam mỉm cười, đang định lên tiếng thì cửa phòng truyền tới một tiếng két một nhẹ, cả hai nhìn qua, thấy một đôi chị em song sinh xinh đẹp bước tới, nhẹ nhàng đặt đồ ăn trên mặt đất. Hắn khẽ nhướn mày, hình như hai chị em này có quen biết với A Bạch.



Phượng Tắc hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, xuống giường lấy cơm rất tự nhiên, đặt khay trên bàn trà, uống một ngụm canh: “Bỏ thêm chút muối, hơn nữa trứng gà chiên quá chín.”



Hai chị em vội vàng cung kính nói lần sau sẽ chú ý hơn, lại nhìn Lam, không biết hắn có ăn không.



Lam dò xét chiều dài của dây xích, cũng xuống giường lấy cơm, cười tủm tỉm nói: “Trọng Huy các người sắp xong đời rồi.”



Hai tay Phượng Tắc khựng lại.



Cặp song sinh thì giật mình, không nhịn được nhìn về phía hắn.



Lam chậm rãi bước về phía cửa lao, nhìn Phượng Tắc nói: “Tình hình của các người rất tệ, Trọng Huy đã hoàn toàn bại lộ ở Erna, hơn nữa còn thiệt hại một vị trưởng lão và vài tên thế hệ trẻ, Thừa Viêm bị A Bạch đánh trọng thương, mặc dù có thể chữa trị bằng khoang trị liệu, nhưng A Bạch có thể làm hắn bị thương một lần, cũng có thể làm lại lần thứ hai, phải biết cấp song S của bọn tôi lợi hại hơn các người nhiều, quân đội của chúng tôi cũng đông hơn nhiều…”



Hắn dừng lại một lát: “Trước mắt, bọn tôi chỉ thiếu một bản danh sách, nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn, nếu tôi là cậu, tốt nhất nên đầu hàng ngay lúc này, tránh khỏi mai sau lại rơi vào tình cảnh bị truy nã, chưa kể chỉ riêng thân phận của tôi và A Bạch, đi theo chúng tôi vẫn tốt hơn là mạo hiểm cùng Trọng Huy, đúng không?”



Lam nói xong đưa mắt nhìn về phía cặp song sinh, đặt chén canh lên khay đưa ra ngoài, nở một nụ cười cực kỳ thân thiện: “Bỏ thêm chút muối, tôi không uống nữa, đổi thành một ly nước ấm đi.”



Cặp song sinh vội vàng che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, gật đầu, nhận lấy khay.



Phượng Tắc thấy hai chị em đã rời khỏi, đưa mắt nhìn Lam rồi ngồi xuống phía đối diện, nói: “Cậu đừng châm ngòi, họ không dám phản bội cha tôi đâu.”



“Tôi có nói với họ hả?” Sắc mặt Lam có vẻ rất vô hại, “Rõ ràng tôi nói với cậu cơ mà, cậu không suy tính một chút sao?”



Phượng Tắc quyết đoán từ chối, đợi tới khi cơm nước xong xuôi mới nhìn về phía hắn: “Sao cậu đột nhiên lại về nước… Không, ban đầu cậu đi là vì lý do gì?”




“Cược đi.” Joshua đùa giỡn nhìn hắn, “Cậu nói nếu xui xẻo mà chết, bọn họ có thể hợp táng chúng ta không?”



Lam lập tức nhớ tới quan hệ giữa hai người dạo gần đây, nở nụ cười: “Có lẽ, nhưng cậu sẽ được hạ táng với thân phận là thái tử phi đó, không lỗ.”



“Vẫn thiếu, đến giờ tớ đã làm ăn được gì đâu.” Joshua đột nhiên đưa tay kéo Lam vào lòng, rũ mắt nhìn hắn, “Hôn một cái?”



Y nói xong không đợi người nọ đáp lời, cúi đầu hôn.



Lam nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại, quả thực vội vàng luống cuống, ngẩn ngơ trong giây phát, nhưng sau đó lại cảm thấy một cơn đau truyền tới, đồng thử đột nhiên co lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, giận dữ: “Joshua Kiều! Cậu… Ưm…”



Joshua bịt kín miệng hắn, dùng sức ôm chặt vào lòng, mãi tới khi tiêm hết thuốc mới buông ra, tâm trạng vui vẻ: “Ừm, mùi vị không tệ, hiếm lắm mới thấy cậu tức giận như thế.”



Sắc mặt Lam cực kỳ khó coi: “Cậu vừa tiêm cái gì cho tôi?”



“Đừng có biết rõ còn cố hỏi, tớ mới tìm trong phòng thí nghiệm, nó có thể giúp cậu ngủ một giấc.” Joshua vuốt mắt hắn, “Yên tâm, không cầm nhầm thuốc đâu.”



Lam đã đoán được sẽ là thứ của nợ này mà, sắc mặt càng tệ hơn: “Cậu lấy nó lúc nghe tin trưởng lão sắp tới? Cậu hoàn toàn không có ý định đánh cược…”



Hắn chưa nói xong đã cảm thấy trước mắt mơ hồ, lắc đầu, muốn làm bản thân tỉnh táo một chút, nhưng càng choáng váng hơn, hai chân mềm nhũn, té xuống.



Joshua kịp thời đỡ hắn, đưa cho tướng quân: “Đưa cậu ấy đi.”



Tướng quân biến sắc: “Không được! Tôi không thể để cậu một mình…”



“Đi đi.” Joshua ngắt lời, không cho phép từ chối, “Cậu ấy có thể là thái tử của các ông.”



“Nhưng chúng tôi vẫn phải ở lại.”



“Các người lợi hại được bao nhiêu?” Không khí xung quanh Joshua bỗng trở nên lạnh lẽo, “Tôi ghét nhất nói nhảm, ông tốt nhất đừng lặp lại lần thứ hai.”



Tướng quân cắn răng, nhìn y lần cuối, ôm Lam chạy lên máy phi hành, vội vã rời đi.



Joshua thả cơ giáp ra khỏi không gian, rảo bước tiếng vào khoang điều khiển, máy truyền tin đột ngột vang lên, là tên của Bạch Thời: “Sao rồi?”



Bạch Thời biết hôm nay bọn họ sẽ hành động, cũng đoán gần đến thời điểm rồi, bèn gọi hỏi tình hình diễn biến, đợi đến khi nghe y nói xong, giật mình thảng thốt: “Anh…”



Joshua không đáp, đưa mắt nhìn bầu trời: “Bọn chúng tới.”



Bạch Thời không thể quan sát toàn cảnh, chỉ nhìn thấy một mảng trời chiều thật lớn. Cậu giật mình nhớ tới hình ảnh rất lâu về trước, khi ấy là lúc thi đấu Liên Minh, Joshua quyết đấu với chiến đội Hoàng Gia, tới cuối cùng chỉ còn một mình y, lấy kiếm chống đất, uy phong lẫm liệt đứng thẳng.



Bản đồ lúc ấy cũng là một buổi trời chiều.



Đỏ như máu.



Trong lòng Bạch Thời dâng lên một cảm giác điềm xấu đang tới, giọng gay gắt: “Đừng có chết, phải chống cự cho em!”



Joshua bật cười, đưa tay ngắt liên lạc.