Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 27 : Đồng đội
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Trận đấu thứ ba của Bạch Thời được chuyển xuống vòng thứ hai, đối thủ quá bình thường, cậu chỉ nghiên cứu hết mấy video liền ném tư liệu sang bên cạnh, đứng dậy đi tìm Ân Kiệt, bảo anh đặt cược thật nhiều vào.
Kiếm được tiền, Ân Kiệt rất cao hứng, liền mở máy truyền tin lên đăng nhập vào tài khoản, bấm bấm vài cái, rất nhanh đã xong việc. Trì Hải Thiên đang ngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ, thấy cậu tới liền đặt sách xuống, vẫy vẫy tay, lạnh nhạt hỏi: “Tối hôm qua ta nghe hai đứa nói chuyện, định đi đấu Liên Minh à?”
Nhắc tới chuyện này là lại sốt ruột, Bạch Thời lắc đầu quầy quậy: “Là cậu ấy muốn, không phải con.”
“Cậu ta mời con phải không.”
Trì Hải Thiên dùng giọng điệu trần thuật, hiển nhiên nhiên là đã thấy rõ, Bạch Thời dạ một tiếng, không phủ nhận.
“Con muốn đi không?”
Muốn… Hay là không muốn đây? Bạch Thời im lặng.
Để qua cửa rồi về nhà, cậu sẽ cố gắng tuân theo sự phát triển của cốt truyện, mà phỏng đoán theo đủ loại dấu hiệu trước mắt, rất có thể trong tương lai cậu sẽ dẫn cả chiến đội đi đấu Liên Minh, việc này gần như không còn gì để bàn cãi rồi, nhưng bởi vì sự độc miệng của cậu, cậu biết mình sẽ gặp kha khá xui xẻo, thật sự không muốn đi.
Bạch Thời giãy dụa cả buổi, dứt khoát giao quyền quyết định cho Trì Hải Thiên, yên lặng nhìn ông: “Ông nội, con sẽ nghe theo ngài.”
Uống thuốc đi lão đầu, hãy nói ông sẽ tiếp tục hành hạ tui đi, đừng để tui theo tên phá của kia mà.
Trì Hải Thiên thấy sự do dự trên mặt câu, liền phỏng đoán là Bạch Thời muốn đi, nhưng lại sợ sẽ làm lỡ kỳ huấn luyện nên mới không dám nói, mặc dù lâu lâu oắt con này làm người ta cảm thấy rất câm nín, nhưng đúng là biết nghe lời lắm, mấy năm qua cũng đã chịu khổ không ít, thường thì mấy đứa trẻ tầm tuổi này đều vô lo vô nghĩ, còn cậu đã làm được nhiều việc như vậy.
Ông chậm rãi mở mắt ra, xoa xoa đầu bạn nhỏ nào đó: “Không sao, cứ đi đi.”
Bạch Thời: “…”
Lật bàn, ông cắn thuốc quá liều đúng không! Tại sao lại đồng ý hả?
Bạch Thời bàng hoàng cảm giác được cái sự gọi là bánh răng vận mệnh của cốt truyện đang chậm rãi nghiền nát chướng ngại vật, cơ thể vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh, hờ hững liếc ông một cái, vác bản mặt liệt đi tìm một chỗ rúc vào, bất động.
Trì Hải Thiên: “…”
Nhìn sao cũng không thấy đấy là biểu hiện khi cảm động, hay là thấy niềm vui tới quá nhanh nên không thể tin được? Khóe mắt Trì Hải Thiên khẽ giật giật, lại cảm thấy oắt con này rất khó hiểu, dứt khoát không thèm để ý tới cậu nữa, tiếp tục đọc sách.
Nửa phút sau, cây nấm kia vẫn ngồi nguyên trong góc tội nghiệp vẽ vòng tròn, ánh mắt ông lạnh nhạt quét qua: “Đi huấn luyện.”
Nhưng hiện tại cậu không nói được, thê thảm muốn chết, không thể bày tỏ cái sự khí phách ngời ngời, giờ nên làm gì đây? Nói sao thì cậu cũng là nam chính, nhân cách sức quyến rũ sẽ có tác dụng không chừng?
Bạch Thời liền nhìn Phi Minh chằm chằm thật lâu, thấy y nhìn lại liền gật đầu rất trầm ổn coi như là chào hỏi, tiện thể đưa tay ra. Phi Minh bắt tay cậu, đứng dậy rót nước cho bản thân. Bạch Thời lại nhìn thêm lần nữa, bắt đầu suy nghĩ làm sao để khiến người này khắc sâu ấn tượng về mình, nhưng mãi cho đến khi Phi Minh uống nước xong, cậu cũng không nghĩ ra ý tưởng nào khả thi.
Phi Minh đặt ly xuống, thấy bạn nhỏ nào đó vẫn yên lặng nhìn mình, im lặng một chút, cầm lấy một tờ giấy trắng trên bàn, ký một chữ rồi đưa tới, sau đó lạnh lùng đi tìm khăn tắm, quay người tiến vào phòng tắm.
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó, có phải mi cận thị một vạn độ không hả, mắt nào của mi thấy ông đây giống fan não tàn vậy? Nói mau, ông sẽ móc ra cho mi coi!
Lam cười bò trên sô pha, hắn biết Bạch Thời muốn khuyên nhủ Phi Minh, nào ngờ lại thành ra tình trạng này.
Bạch Thời nắm chặt chữ kí kia, chậm rãi nhìn về phía hắn, mẹ kiếp, cậu cười một tiếng nữa xem, tui sẽ cho cậu ăn tờ giấy này luôn!
Lam sợ đả kích tới Bạch Thời, hơi thu liễm một chút, đoán là người này không muốn ở lại, liền dẫn cậu rời đi, an ủi: “Người trên mạng dễ nói chuyện lắm, cậu có thể lên mạng tâm sự với cậu ta.”
“Tôi vẫn chưa mua máy tính.”
“Bây giờ mua luôn đi, có phải cậu không có tiền đâu.”
Bạch Thời nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, mở máy truyền tin lên đặt hàng, sau đó tìm Trì Hải Thiên rồi cùng về nhà.
Dịch vụ ở thế giới này rất tuyệt, được cậu rửa mặt xong, máy tính đã được mang tới, Bạch Thời liền nhờ họ chuyển vào phòng và lắp mạng cho ổn thỏa, sau đó tiến vào Tranh Bá.
Lam vừa online, nói người kia cũng có mặt, Bạch Thời hẹn số phòng với hắn, chờ chờ đợi đợi, một lát sau đã thấy Lam dẫn người vào.
Người kia chủ động chào hỏi: “Xin chào, tôi đã được nghe kể về cậu.”
Bạch Thời ngẩng đầu, lập tức thấy ID của bạn mới —— Tiểu Bạch Đản.
Bạch Thời: “…”
Lật bàn, mịa, vừa nhìn đã thấy không có học thức, lấy cái ID quỷ quái gì vậy trời? Nguyên một đám đồng đội này, đúng là thằng nào thằng nấy đều không đáng tin cậy!