Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 28 : Nghỉ đấu

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Mặc dù Bạch Thời rất không hoan nghênh ID của đồng đội, nhưng vì phải đấu Liên Minh và nể tình tư chất AA hoặc AB của người này, cậu đàn nén cơn điên, quan sát trong chốc lát, cơ giáp của [Tiểu Bạch Đản] vừa mới lên trung cấp, thành tích có thắng có thua, nếu so sánh thì số trận thua rất ít.



Lam đoán Bạch Thời đang đánh giá người ta, liền gửi tin tức cho cậu, giới thiệu sơ lược: “Cậu ta là học sinh, ở trường vẫn chưa học tới cơ giáp tác chiến, cũng có thể coi là vừa tiếp xúc với đối chiến không lâu, giờ đang vào giai đoạn thích nghi, nhưng nền tảng không tệ, lợi hại hơn đám tay mơ kia, vẫn luôn thắng liên tiếp, sau này đối thủ mạnh hơn mới bất cẩn thua mấy trận, chắc là sau đó đã rút được kinh nghiệm và bài học, giờ lại bắt đầu thắng liên tiếp, thành tích không tồi, cậu ta là người rất bớt lo, không cần chúng ta bỏ một đống thời gian để rèn luyện, tự cậu ta có thể chậm rãi trở nên mạnh mẽ.”



Bạch Thời suy đoán chắc là vì thông báo thắng liên tiếp và số điểm không ngừng tăng lên của người này mới khiến Lam phát hiện, sau đó hỏi tình huống, cảm xúc khó chịu của Bạch Thời vẫn chưa nguôi, đáp: “Lúc tôi mới chơi Tranh Bá cũng vừa tiếp xúc với đối chiến mà.”



Lam rất câm nín: “Em trai à, tỉnh lại đi, so với người bình thường thì rõ ràng cậu là ngoại tộc, còn nữa cậu tưởng anh không nhận ra khả năng chiến đấu lợi hại của cậu à? Có thể dung hợp giữa chiến đấu và cơ giáp tốt như vậy, chắc chắn trước kia cậu đã huấn luyện rất nhiều, nếu không thì sao có thể đánh thắng được anh đây?”



Bạch Thời im lặng.



Mặc dù cậu chưa từng hỏi về gene của Lam, nhưng cũng có thể cảm giác được người này ít nhất cũng phải AA, khi ấy cấp bậc cơ giáp của họ giống nhau, cộng với việc hệ thống đã xóa bỏ hết áp lực, lúc ấy cậu mới có thể dựa vào kỹ thuật mà thắng, nếu đổi thành thực chiến, cơ thể cậu không chịu nổi đối kháng cường độ cao như vậy, chỉ sợ khi đó trận chiến sẽ có một kết cục khác.



[Tiểu Bạch Đản] không biết họ đang bí mật bàn tán, nhìn về phía Bạch Thời, giọng nói mang theo ý vui mừng: “Bạn học của tôi đều biết cậu, hình như gần đây cậu ít khi online.”



“Ừm, có chút việc.” Bạch Thời liếc cậu ta một cái, hoạt động ngón tay đơn giản, “Đánh một trận?”



[Tiểu Bạch Đản] giật mình: “Nhưng cơ giáp của cậu là cấp thấp.”



Bạch Thời lạnh nhạt đáp: “Không sao.”



Tranh Bá rất công bằng, cơ giáp vô cùng bình thường, không biến thái như đám cơ giáp ở đấu trường, muốn đối phó cũng không tốn sức, hơn nữa trong đối chiến, cấp bậc của cơ giáp chỉ là một phần nhân tố, mấu chốt là phải dựa vào thực lực và kỹ thuật.



Lam và Tiểu Bạch Đản đã quen biết được một thời gian ngắn, rất quen thuộc với tính cách của người này, biết rõ Tiểu Bạch Đản đang do dự, liền cười nhắc nhở: “Chớ khinh thường, dùng hết toàn lực mà đánh, em đánh không lại cậu ta đâu.”



Cơ giáp trung cấp đơn giản là động tác đơn giản hơn, hỏa lực mạnh hơn, chất lượng khá hơn một chút, kỹ thuật của Bạch Thời rất lợi hại, chắc chắn sẽ không bị hỏa lực đánh trúng, còn vấn đề chất lượng cơ giáp, hiệu quả của chức năng này cũng như gia cố ở đấu trường, không ảnh hưởng tới Bạch Thời, cho nên [Tiểu Bạch Đản] tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu.



[Tiểu Bạch Đản] nghe vậy không chần chừ nữa, nhanh nhẹ nhảy đến giữa sân, gửi lời mời quyết đầu, chuẩn bị sẵn sàng. Bạch Thời ấn đồng ý, đợi sau khi đếm ngược kết thúc liền nhanh chóng phát động công kích. [Tiểu Bạch Đản] giữ vững tinh thần, chuyên tâm đối chiến.



Qua thăm dò, Bạch Thời phát hiện người này thật sự không tệ, nhưng vẫn kém Lam, cơ mà Lam là người có kinh nghiệm thực chiến phong phú, đương nhiên là phải mạnh hơn rồi.



Ở thời đại này, ưu thế về gene vô cùng rõ ràng, chỉ cần cho thêm một chút thời gian nữa, cộng thêm việc cậu và Lam chuyên tâm dạy bảo, chắc chắn người này sẽ trở thành trụ cột của chiến đội, đảm bảo sẽ nổi tiếng trong Liên Minh Cơ Giáp, chỉ là cái ID kia làm người ta khó chịu quá chừng, chẳng biết tên này đang nghĩ gì nữa, không sợ người khác cười chê sao?



Đợi đã… Bạch Thời muộn màng nhớ tới ID của mình, lập tức im lặng.




“Bạch Thời, bạch là màu trắng, thời là thời gian.” Mấy vị quản lý dừng một chút, nói tiếp: “Đây là tên mới đổi, trước kia cậu ta còn có một cái tên khác.”



“Là gì?”



“Bạch Cẩu Đản.”



Tống Minh Uyên: “…”



Mấy vị quản sự không thể đoán được gì từ nét mặt bình tĩnh của thiếu gia, yên lặng quan sát hai giây đành bỏ cuộc, nói tiếp: “Bọn tôi đã tra được mấy tháng trước cậu ta đã tới sao Phu Dương, nhưng lần di chuyển tiếp theo chỉ có ghi chép lúc rời đi, không có ghi chép khi hạ cánh, nhưng bây giờ cậu ta vẫn đang thi đấu, chắc là còn ở tinh hệ Bell.”



Tống Minh Uyên trầm ngâm một lát, giơ tay mở bản đồ vũ trụ, liếc qua một lần liền nhanh chóng bấm vào một vị trí, sau đó phóng đại.



Mấy vị quản lý nhìn qua, chỉ thấy một hành tinh đẹp đẽ đang chậm rãi di chuyển trong không gian màu đen, đồng loạt sững sờ: “Sao Mê Điệt?”



“Ừm.”



“Xưa nay khu vực này vẫn rất phức tạp, có thể nói sao Mê Điệt là hỗn loạn nhất.” Mấy vị quản lý bỗng có dự cảm xấu, vùng vẫy nói: “Huống chi tinh hệ Bell có rất nhiều hành tinh, có lẽ họ không đáp xuống theo kiểu chính quy, nên mới không có ghi chép, cũng có khả năng họ đang ở chỗ khác.”



“Không.” Tống Minh Uyên thong thả nói, “Chỉ có đấu trường ở sao Mê Điệt là nổi tiếng nhất.”



“Nhưng gene của cậu ta là cấp D, tới đấu trường thì cũng đâu làm được gì?”



“Ai nói thế?”



“Chính cậu ta.” Mấy vị quản sự nói xong liền sững sờ, thầm nghĩ: cũng phải, vì sao cậu ta nói thì họ phải tin? Họ yên lặng nhìn người nào đó, trái tim nhỏ bé yếu ớt không ngừng run rẩy: “… Thiếu gia.”



“Ừm?”



“Ngài đang nghĩ gì thế?”



Tống Minh Uyên bình tĩnh đáp: “Không có gì.”