Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 4 : Chia tay

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Ở đế quốc Erna, thời điểm mỗi người sinh ra đều được phát một tấm thẻ chứng minh, tấm thẻ này sẽ được khóa lại với DNA của người đó, nó còn có công năng là tài khoản ngân hàng, nếu không cẩn thận làm mất hoặc hư hao, chỉ cần báo mất và nghiệm chứng lại một lần nữa là có thể sở hữu một tấm thẻ mới ngay, rất tiện.



Hình dạng ban đầu của thẻ chứng minh là một tấm thẻ màu trắng, chỉ có công dân sinh hoạt ở tầng dưới chót mới dùng, một số gia đình có điều kiện sẽ tích hợp thẻ chứng minh vào máy truyền tin, làm thành đồng hồ hoặc vòng cổ, sử dụng sẽ nhanh và tiện lợi hơn nhiều. Trước mắt, rất nhiều thành phố lớn đã sớm hủy bỏ thẻ trắng, mà trực tiếp cấp một cái máy truyền tin hình đồng hồ, nhưng quá rõ ràng, nơi Bạch Thời đang ở còn lâu mới được như thế.



Bạch Thời nhận được những tin tức này trong trí nhớ, nắm chặt tấm thẻ trắng kia, cậu lại hối hận thêm một lần nữa, thành phố lớn thật đẹp, tiểu thiếu gia thật sung sướng, máy truyền tin thật huyễn khốc, lại bị cái sự độc miệng của cậu làm cho biến mất!



Muốn chết, thật sự rất muốn chết.



Nhìn hai người đang ngồi ăn cơm cùng mình, Bạch Thời bỗng cảm thấy khó chịu, hai người này vốn không nghèo khổ như vậy, nhưng chỉ vì mấy câu của cậu, họ lại phải sống cảnh khổ sở thế này, đúng là tai họa bất ngờ.



Với tư cách là người giám hộ, Trì Hải Thiên phải đi theo để thực hiện việc đổi tên, thấy Bạch Thời đã ăn xong, đang lúng túng đợi mình, đáy mắt ông bỗng hiện lên ý cười, đứa nhỏ này chưa bao giờ để ý tới tên mình, hiện tại nhắc tới, quả nhiên là trưởng thành, cuối cùng cũng thấy Cẩu Đản không dễ nghe rồi sao?



Trì Hải Thiên hỏi: “Muốn sửa thật chứ?”



Bạch Thời trả lời rất nghiêm túc: “Đúng, tên không may chút nào.”



Trì Hải Thiên ừ một tiếng: “Thực ra cha của ngươi muốn lấy một cái tên khác, nhưng tạm thời sửa lại.”



Bạch Thời khẽ giật mình: “Là gì ạ?”



“Bạch Cẩu Thặng.”



Bạch Thời: “…”



Cái này còn khủng khiếp hơn cả Bạch Cẩu Đản nữa, Bạch Cẩu Cẩu hay Bạch Đản Đản cũng êm tai hơn nó được không?!



Trì Hải Thiên thấy Bạch Thời có vẻ hoang mang, không trêu chọc cậu nữa: “Muốn đổi thành cái gì?”



Nếu đổi về tên của nhân vật chính, liệu thiết lập méo sẹo này sẽ từ từ trở về vị trí cũ sao? Nhưng nếu thế thì phải đổi cả họ nữa… Bạch Thời do dự nhìn lão nhân có vẻ rất nghiêm túc trước mặt, nếu nói thật thì có khi người này sẽ vung tay đập chết cậu cũng nên, đành phải nói: “Bạch Thời.” Dừng một chút lại bổ sung, “Thời trong thời gian.”




Trì Tả ôm cậu thêm một cái nữa, hai mắt rưng rưng đẫm lệ đeo túi sách nhỏ của mình, vừa bước lên máy bay vừa quay đầu lại, một tiếng động lớn vang lên, cuối cùng Trì Tả cũng rời khỏi nơi mình đã sinh sống mười năm.”



Người phía dưới đã biến mất, Trì Tả nắm chặt chiếc vòng đeo trên cổ, thật lâu không muốn buông, chiếc vòng này được làm từ kim loại, tỉ lệ bình thường, có thể nói là kém, nhưng Trì Tả cực kỳ quý trọng nó, vẫn đeo mãi.



Sau khi trở về, Bạch Thời đã soát lại tin tức một lần, cậu vẫn không biết mình nên đi đâu, nhưng có thể khẳng định phải bỏ nhà ra đi thôi. Nghĩ một lát, Bạch Thời gọi Trì Hải Thiên mới ăn cơm xong đang định đi nghỉ trưa lại, thò tay đòi tiền.



Trì Hải Thiên nhìn Bạch Thời: “Lần này lại định làm gì?”



Mặt mũi Bạch Thời tràn đầy nghiêm túc: “Ông, con muốn đi lưu lạc!”



Trì Hải Thiên: “…”



Trì Hải Thiên hỏi kỹ, đúng là bị chọc giận tới bật cười, nghiêm mặt: “Đừng nghĩ hão huyền, ngày mai ta đưa ngươi tới trường, học tập cho giỏi rồi thi vào trường quân đội, ngươi còn nhỏ như vậy, không có năng lực tự vệ, đi ra ngoài chẳng khác gì tự sát.”



Đương nhiên Bạch Thời hiểu đến trường là lựa chọn chính xác nhất, nhưng cậu không thể chọn, vì vậy từ chối cực kỳ dứt khoát: “Không, Tiểu Tả được huấn luyện chuyên nghiệp, còn con phải học mấy thứ vô dụng kia, quá lãng phí thời gian, con muốn khác người!”



Trì Hải Thiên biết rõ tính tình của đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, từ từ giảng đạo lý, nhưng dù ông khuyên thế nào người này cũng không chịu nghe, cuối cũng kiên nhẫn đã cạn kiệt. Bạch Thời bị đánh cho một trận, tiện thể tịch thu luôn thẻ chứng minh.



Lão đầu, ông lại ngược đãi trẻ em, phát rồ hả! Ông nội của tui hơn ông nhiều nhá, người ta chính là cục thịt trong lòng ông nội, được yêu nhất nhà đấy! Bạch Thời ôm mông, vác bản mặt vô cảm tới ngồi xổm ở góc hẻo lánh trồng nấm, im lặng không nói.



Trì Hải Thiên nhìn cậu thật lâu, đứng dậy: “Đi theo ta.”



Bạch Thời khẽ giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ lão đầu này là thế ngoại cao nhân hoặc quen biết với thế ngoại cao nhân nào hả? Không, nếu quả thật là vậy thì việc gì Trì Hải Thiên phải để Trì Tả rời khỏi đây mà đi nơi khác học tập, đến cùng thì vì sao?



Trì Hải Thiên đi hai bước, quay đầu lại nhìn cậu: “Ngơ ngác gì thế?”



Mặc kệ thế nào, cứ xem trước rồi nói sau, Bạch Thời đứng lên, vội vã đuổi theo.