Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 44 : Phiền muộn

Ngày đăng: 01:16 22/04/20






Mặc dù sao Mê Điệt được gọi là hành tinh tội phạm, nhưng nó vẫn được bao quát trong cơ cấu của tinh hệ Bell, chỉ là bị hoàn cảnh địa lý và các loại nhân tố ảnh hưởng, khiến cho công cuộc quản lý rất khó khăn nặng nề, vì vậy đã bao năm nhưng tình hình vẫn không được cải thiện.

Đế quốc từng trấn áp mấy lần, nhưng sau một thời gian ngắn, thế lực cũ dần dần sống lại, thế lực mới thừa cơ vùng dậy, cộng với bên ngoài bên giới có rất nhiều hải tặc hoành hành ngang ngược, việc này mang tới cho hành tinh một lượng công việc khổng lồ, bởi vậy tình thế nhanh chóng trở nên hỗn loạn hơn xưa.

Tuy gần đó cũng có quân đội đóng quân, nhưng xung quanh sao Mê Điệt chỉ có mấy hành tinh nhỏ, số lượng quân không nhiều lắm, nếu thật sự chiến tranh thì cả hai bên đều không có lợi.

Đương nhiên, đế quốc có thể chọn cách phái binh đàn áp, nhưng trên sao Mê Điệt còn có một phần là cư dân bình thường, nếu đàn áp sẽ tạo ra không ít thương vong cho người vô tội, đến lúc đó chỉ riêng dư luận cũng đủ khiến họ mệt mỏi rồi.

Đế quốc có điều cố kỵ, những thế lực này cũng thế, họ không muốn ép đế quốc phải thành lập quân đội ở nơi này, cho nên không dám làm quá càn rỡ, ngẫu nhiên còn phối hợp với cảnh sát để chỉ điểm mấy tên tội phạm làm họ ngứa mắt, những năm qua, tình hình hai bên cũng tạm gọi là cân đối.

Vậy mà bây giờ, Tống Minh Uyên nói muốn phá vỡ nó.

Tống tướng quân cảm thấy rất tuyệt vọng, trong lòng nghĩ: con trai à, mau tỉnh táo lại một chút, liệu có phải ngươi bị nguyền rủa hay gì đó không, ngươi muốn hành hạ chết lão già này à, trứng thụ tinh còn hiếu thuận hơn ngươi đó!

Tống tướng quân âm thầm hít khí, chậm rãi nói: “Tiểu Uyên à, tuổi của con nên quay về trường học, cuộc sống trung học thật sự không tệ chút nào đâu, cho dù con ghét bỏ bạn cùng lứa ngốc nghếch không muốn chơi cùng, vậy thì có thể trở về kinh doanh ở đế đô, nếu làm việc mệt mỏi thì đi du lịch xung quanh một chút, con sẽ phát hiện thực ra thế giới này vẫn tốt đẹp lắm…”

Tống Minh Uyên đề phòng có người nghe lén, nhìn hình ảnh của camera theo dõi bên cạnh, sau khi phát hiện không có ai mới bình tĩnh cắt ngang: “Cha.”

Tống tưởng quân cứng đờ, toàn thân đều không thoải mái nổi, im lặng vài giây: “… Con nói tiếp đi.”

“Chuyện lần này hẳn là đã nhắc nhở các ngài một điều, lỡ như tình huống tương tự lại xảy ra thêm lần nữa thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại phái cơ quan tình báo và người của quân bộ tới? Đương nhiên, biện pháp này cũng khả thi.” Tống Minh Uyên dừng lại một chút, “Nhưng liệu ngài có nghĩ đến việc nếu người quản lý hành tinh này là người của mình, đến lúc đó chỉ cần một câu thôi là mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi không.”

Sắc mặt Tống tướng quân bắt đầu nghiêm túc.

Tống Minh Uyên chậm rãi giải thích: “Mặc dù hiện tại khu vực này có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chung quy vẫn có vấn đề, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai sẽ bộc phát, muốn khiến họ thành thật nghe lời một chút, và việc để người của mình thống trị hành tinh là một lựa chọn không tồi.”

Tống tướng quân im lặng thật lâu: “Một trong hai thượng tá của con?”
“Năm tháng, phải báo danh trước khi giải đấu mới bắt đầu khoảng hai tháng.” Lam đáp, “Chúng ta còn ba tháng để chuẩn bị, xem ra đại ca thực sự không có hứng thú gì, nhưng có thể cố gắng thêm một chút, phía Phi Minh cũng có thể thử một lần, thật sự không được thì mua chuộc bằng tiền vậy.”

Cho nên nam chính hoàn toàn chẳng phát huy được tác dụng nào, vô năng quá à nha, Bạch Thời rất không vui, nhưng lại nghĩ đã kiếm đủ tiền rồi nên không phản đối, nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi thăm ông chủ chợ đen sao rồi.

“Không rõ lắm, bên kia che giấu rất kín, nhưng nhất định là chưa chết.” Lam nheo mắt cười, “Có điều tình huống hiện tại không có lợi cho lão, nếu anh mà là lão thì sẽ áp dụng một vài biện pháp để xoay chuyển lại tình thế này, có lẽ đến lúc đó lão sẽ ra mặt thôi.”

Bạch Thời cũng cho là như vậy, gật gật đầu.

Suy đoán của họ rất chính xác, sau năm ngày, một tấm thiệp mời tinh xảo được phát tới tay họ.

Buổi giao lưu trên Chinh Đồ bị phá hoại, ông chủ chợ đen và trùm vũ khí đều mất hết mặt mũi, quyết định liên kết lại làm một hoạt động chung, địa điểm được cử hành ở câu lạc bộ cao cấp của ông chủ chợ đen, quy mô rất hoành tráng.

Lúc Bạch Thời và Lam tới nơi, Phi Minh đã có mặt từ sớm, đang nói chuyện với ông chủ chợ đen, ông chủ đấu trường nghe vậy thì nhíu mày, nhìn về phía sau lia mắt một vòng, ra lệnh: “Gọi hắn về.”

Bạch Thời và Lam đều nhận ra người này đang rất bực bội, lên tiếng đáp lời, quay người về phía kia, đối phương không làm khó họ, sau khi thông báo xong liền để họ đợi ở hành lang.

Buổi giao lưu vẫn chưa bắt đầu, nhìn quanh hội trường có thể thấy được nhân viên đang bận rộn công tác, Bạch Thời đi vệ sinh một chuyến, nhưng vừa bước ra ngoài đã nghe thấy có ai đó luôn miệng nhắc “coi chừng coi chừng”, cậu không nén nổi tò mò đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn năm người đang bê một thứ được phủ kín bằng vải đen cẩn thận tiến vào một gian phòng nghỉ, sau đó đóng cửa thật kỹ, đám người nọ lau lau mồ hôi rồi tiếp tục làm việc.

Bạch Thời nghe nói buổi tối sẽ cử hành đấu giá, chỉ sợ thứ vừa rồi là thương phẩm muốn đấu giá, cậu đang định quay về tìm Lam, nhưng giữa đường đi qua gian phòng kia, bên tai chợt vang lên tiếng khóc rấm rứt, bước chân khựng lại. Bạch Thời rất muốn vào xem sao, nhưng lại nghĩ không thể gây phiền toái, chỉ là âm thanh này quá đáng thương, cậu do dự hai giây, thấy xung quanh không có ai, tự nhủ chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi đi thôi mà, vì vậy mở cửa tiến vào.

Bạch Thời đi theo tiếng nức nở tới trước mảnh vải đen kịt kia, ngồi xổm xuống lật nó lên, phát hiện đây là một cái hồ cá, thứ bên trong cảm giác được ánh sáng nên ngẩng đầu, ngay sau đó hai người đối mặt.

—— Là nhân ngư.

Bạch Thời im lặng, cậu cảm thấy làn gió vận mệnh lạnh lẽo đang thổi ào ào về phía mình.