Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 45 : Nhân ngư
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Hồ cá có hình bán cầu, đường kính khoảng một mét rưỡi, Bạch Thời thấy bên trong hơi tối, liền lật tấm vải đen lên cao, để cho ánh sáng chiếu vào, yên lặng dò xét sinh vật trước mặt.
Nếu như phân tích từ ánh mắt của loài người, nhân ngư trong bể mới khoảng năm sáu tuổi, đuôi cá có màu bạc, trên vảy còn điểm màu hồng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp hoạt bát, rất dễ thương, đương nhiên nếu sắc mặt kia không có nét hoảng hốt thì còn đẹp hơn nhiều.
Trước khi cậu xuyên việt đã biết rõ thế giới này có rất nhiều chủng tộc, sau khi xuyên việt cũng gặp được hình ảnh liên quan trên mạng, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, Bạch Thời cảm thấy vô cùng rung động, cứ nhìn chằm chằm vào cô bé.
Nhân ngư rất sợ hãi, vội vã bơi vào tận cùng góc bể, ôm đuôi co lại thành một nắm nhỏ, run rẩy run rẩy, tội nghiệp nhìn cậu. Bạch Thời hơi sững lại, lột mặt nạ ra, tiếp tục nhìn về phía bé. Nhân ngư thấy ngũ quan của cậu rất non nớt, nhưng tướng mạo lại tuấn mỹ, ánh mắt hoàn toàn không có chút ác ý nào, hình như không giống với đám người trưởng thành kia, bé hơi giật mình, do dự nửa giây, nhích nhích về phía trước thăm dò.
Bạch Thời: “…”
Nhìn thấy mặt cậu là hết sợ rồi hả, quả nhiên là tiết tấu khi hậu cung xuất hiện mà, vấn đề là bây giờ cô bé này mới bao lớn chứ, vẫn là trẻ con phải không, định để cậu chơi trò dưỡng thành đấy hả? Lũ khốn kia thật là hung tàn, mất hết nhân tính rồi!
Tiểu nhân ngư vội vã dừng lại, ngẩng đầu, mở to cặp mắt ngập nước tròn xoe kia yên lặng nhìn cậu.
Bạch Thời: “…”
Định bảo anh cứu em ra ngoài hả? Không thể nào, anh đây hoàn toàn không bê nổi hồ cá, trừ phi dùng tới cơ giáp, nhưng nếu làm thế sẽ sập phòng, người trên hội trường sẽ hỗn loạn, đến lúc đó đắc tội với cả hai ông trùm, chúng ta đều xong đời. Nếu em rời khỏi nước mà vẫn sống được, thì việc anh bế em bỏ chạy cũng không khả thi đâu cưng à, bởi vì trên hành lang toàn là camera giám sát, anh đây chưa chạy bao giờ, dù có cứu cũng không thể cứu vào lúc này.
Tiểu nhân ngư thấy Bạch Thời bất động, nhẹ nhàng khóc thút thít một tiếng, tiếp tục nhìn về phía cậu, trong mắt tràn đầy khát khao, vừa đáng thương vừa vô tội.
Bạch Thời: “…”
Ôi má ơi, lực sát thương quá mạnh mẽ.
Tiểu nhân ngư thấy Bạch Thời vẫn bất động, khóe miệng chu lên, cặp mắt đẹp tuyệt vời kia dần dần ươn ướt.
Bạch Thời: “…”
Tiểu nhân ngư lại nhích về phía trước một chút, nước mắt chảy từng giọt từng giọt trên khuôn mặt, cô bé nghẹn ngào nức nở, ôm đuôi lặng lẽ nhìn cậu.
Bạch Thời: “…”
Không chịu được, thật sự không thể chịu được mà! Trái tim nhỏ của Bạch Thời run lên một cái, đang định nói gì đó, lại nghe thấy phía ngoài cửa có tiếng động, vội vàng đeo lại mặt nạ.
Nhân viên phụ trách vận chuyển đang khiêng món đồ khác vào, nhìn thấy có người xuất hiện nên giật mình: “Này, cậu là ai, chỗ này cấm vào, cậu…”
Họ còn chưa nói xong đã thấy Bạch Thời đứng dậy, không khỏi ngơ ngác, nhận ra đây là Lang Nha đứng hạng mười trong đấu trường, cười nịnh nọt: “Hóa ra là Lang Nha tiên sinh, nơi này là khu nghỉ ngơi, chúng tôi không mở cửa cho người ngoài đâu, các vị khác đều ở đại sảnh phía trước.”
Bạch Thời gật đầu, tiếp tục quay lại nhìn, lật miếng vải đen lên, lộ ra hơn nữa hồ cái.
Mấy người kia rùng mình, vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng gần đây danh tiếng của ông chủ đấu trường đang lên cao, họ chỉ là người làm công, căn bản không thể chọc vào người ta, đành phải kiên nhẫn khuyên nhủ: “Thật xin lỗi Lang Nha tiên sinh, đây là một trong những thương phẩm lát nữa sẽ được đưa lên đấu giá, ngài tạm thời không thể chạm, nếu ngài thích có thể tham dự cạnh tranh.”
Bạch Thời lại gật gật đầu, đẩy cái nắp ra một chút, vẫy vẫy tay với tiểu nhân ngư. Nhân ngư có chút sợ hãi những người kia, chần chừ một chút mới nổi lên mặt nước, do dự nửa giây, chậm rãi bơi qua. Bạch Thời nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của bé, lại yên tĩnh nhìn bé một chút, sau đó đóng nắp lại, trùm vải đen lên ngay ngắn, rời đi.
Đến lúc này, trái tim đã nhảy lên tận cổ họng của mấy người kia mới trở lại lồng ngực, cung kính tiến cậu ra ngoài.
Phi Minh đã trò chuyện với ông chủ chợ đen xong, đang định bước lên bậc thang xuống, giờ phút này lại thấy Lam đang đứng bên cạnh chờ y, liền đi cùng hắn tới đại sảnh.
Ông chủ đấu trường đang xã giao, chỉ liếc nhìn họ một cái, không tỏ vẻ nhiều.
Lam cười thở phào một tiếng, nhìn về phía Phi Minh: “Anh chú ý một chút, gần đây ông chủ không hài lòng lắm đâu, chẳng lẽ anh thật sự muốn nhảy qua chỗ khác.”
Phi Minh im lặng.
Bạch Thời và Lam cùng bê hồ cá ra, sau đó bỏ tiểu nhân ngư vào, hai chân nhỏ lập tức biến thành đuôi cá, đập nước vài cái, vin vào thành hồ nhìn cậu: “Quắc quắc, quắc quắc.”
Bạch Thời gật đầu, thấy bé phát hiện Trì Hải Thiên đang đứng ở cửa thì vội rụt rụt vào góc, nhẹ nhàng giới thiệu cho bé: “Đừng sợ, đây là ông nội, gọi một tiếng ông nội nào.”
Vì vậy tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gọi: “Ông nội.”
Trì Hải Thiên: “…”
——— ————
Tác giả phát biểu: Tiểu kịch trường.
Tiểu nhân ngư: “Quắc quắc, ôm một cái.”
Bạch Thời: “Ừ.”
Tiểu nhân ngư: “Quắc quắc, quắc quắc.”
Bạch Thời: “Ngoan.”
Tiểu nhân ngư: “Quắc quắc, ăn cơm thôi, ăn gì thế?”
Bạch Thời nhìn về phía Tống Minh Uyên: “Hôm nay ăn gì?”
Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào sinh vật nào đó, bẻ ngón tay, thản nhiên đáp: “Cá hấp, cá kho, canh cá, cá viên, chọn đi.”
Bạch Thời: “…”
Tiểu nhân ngư: “…”
Tiểu nhân ngư kinh hãi hỏi: “Quắc quắc, người này nà ai, sao lại khủng khíp như vậy?”
Bạch Thời bình tĩnh: “Anh cũng muốn biết lắm. Này, rốt cuộc thì anh là ai?”
Tống Minh Uyên: “Tống Minh Uyên.”
Bạch Thời đờ đẫn mất nửa giây, lập tức rúc vào trong góc.
Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn cậu: “Quắc quắc?”
Bạch Thời cẩn thận từng li từng tí vẫy vẫy bé: “Mau mau tới đây, cách xa anh ta một chút, đừng để bị cắt thành sashimi.”
Tiểu nhân ngư vội vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch, hai anh em cùng ngồi run rẩy.
Tống Minh Uyên đứng trên cao nhìn xuống: “Bây giờ, em nói cho nó biết anh là ai.”
Bạch Thời ngơ ngác vài giây: “Mau, gọi chị dâu đi.”
Tiểu nhân ngư rất thức thời: “Tị dâu.”
Tống Minh Uyên: “…”