Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 83 : Ván cược
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Trên đường Tống Minh Uyên đã được biết từ đầu đến cuối câu chuyện, hiện tại cũng không cần hỏi, bình tĩnh đứng bên cạnh Bạch Thời, bộ dạng cường thế khiến cho Đường Hân và Kim Tam Vạn không kiềm được mà nhìn vài lần.
Bạch Thời rất vui khi thấy anh trở về, cảm giác vô cùng an tâm, kiêu ngạo giới thiệu với họ rằng đây là đại ca của cậu nè, sau đó nói với đại ca rằng đây là em trai, em gái và bạn mới quen.
Tống Minh Uyên khẽ gật đầu với những người kia, rũ mắt nhìn bạn nhỏ ngốc manh nào đó, lấy một chiếc nhẫn màu đen đưa tới, nói là ngẫu nhiên có được, không gian bên trong rất lớn. Bạch Thời đã nghiên cứu một chút về vấn đề này, vừa nhìn đã biết đây là thượng phẩm, không khỏi nhìn đại ca: “Cho em thật hả? Anh không cần à?”
“Ừm, anh không thiếu thứ này.” Tống Minh Uyên nói xong thì đeo lên cho cậu vô cùng tự nhiên, tiện thể vuốt vuốt tóc cậu.
Ánh mắt Lam nhìn quanh bàn tay hai người, cười thở dài một tiếng, muốn nói một câu mình đúng là người ca không xót đệ không thương, nhưng lúc này Tống Minh Uyên đã phát hiện, bình tĩnh liếc tới, hắn đành phải nhún vai, tiếp tục thảo luận với họ.
Trên cơ bản thì bản án đã không còn gì để bàn cãi nữa, ghi chép trò chuyện đã bị điều tra, hoàn toàn giống với bản mà Bạch Thời đã đưa, người mua cũng bị khống chế, trước mắt chỉ còn mỗi video.
Lúc ấy Lục Việt khôi phục số liệu thẳng vào bên trong quang não, bên phía công ty không hề có ghi chép, vì phòng ngừa vạn nhất nên cảnh sát muốn đích thân phục hồi, chỉ là hai gã đồng nghiệp biết đây mà chứng cớ mấu chốt, mời nhân tài chuyên nghiệp trong lĩnh vực này viết chương trình tự hủy, chưa kể đã lâu như vậy, cho nên độ khó rất cao, hôm nay cảnh sát vẫn đang cố gắng.
Nhưng bất kể thế nào, tình thế hiện tại vẫn có lợi cho họ.
Mấy người xoát lại sự việc một lần, cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, nhanh chóng giải tán. Bạch Thời hàn huyên với đại ca vài câu, thấy Kim Tam Vạn đang nhìn về phía này, liền ôm lấy một vài quyển sách về phương diện kinh tế đâu ra đấy, ngoan ngoãn đi theo người ta tới trước bàn học. Mặc dù cậu đã giúp tiểu đệ lật lại bản án rồi, nhưng không chắc tiểu đệ sẽ đi theo mình, bởi vậy muốn dành thời gian để bồi dưỡng tình cảm.
Tống Minh Uyên nhìn cậu: “A Bạch?”
Bạch Thời tự giác trả lời: “Em mời anh ấy dạy kèm.”
Tống Minh Uyên hơi sững sờ, đứng dậy tiến lên, đứng bên cạnh nghe một lát, ngẫu nhiên đề nghị thêm vài câu, làm Kim Tam Vạn gật đầu liên tục, không nén nổi tò mò mà hỏi anh tốt nghiệp trường nào, đợi tới khi Bạch Thời nói năm nay đại ca mới mười bảy tuổi thôi, vẫn chưa học đại học nhưng đã mở mấy công ty rồi, lập tức kinh ngạc, thầm nghĩ bên cạnh thiếu niên này quả thật không có một người bình thường, Đường Hân thông minh trưởng thành sớm và Lam thần bí khó lường đã ưu tú lắm rồi, không ngờ bây giờ còn có người biến thái hơn.
Hắn che giấu tâm trạng rất tốt, đẩy đẩy kính mắt, tiếp tục dạy học.
Vì xây dựng hình tượng tích cực biết hướng lên thật tốt đẹp trước mặt tiểu đệ, Bạch Thời nghe hết sức chăm chú, cảm nhận được lợi ích không nhỏ, dùng cặp mắt sáng ngời yên lặng nhìn hắn. Kim Tam Vạn thấy mặc dù trên mặt Bạch Thời không hề có biểu cảm, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu, chỉ muốn xoa xoa đầu cậu, lại không biết người này có phản cảm không, do dự một chút, cuối cùng không thò tay.
Tống Minh Uyên nheo mắt nhìn người này, lại nhìn ngốc manh nào đó đang chăm chú, không quấy rầy cậu học tập, hơi dùng sức xoa đầu cậu một cái, quay người đi ra khỏi phòng.
Tống Minh Uyên vừa đi, Kim Tam Vạn có ảo giác không khí trong phòng đều buông lỏng, hắn nhìn cửa phòng đã đóng lại, thầm nghĩ người này mới trẻ tuổi như vậy mà đã có khí thế đó, chắc chắn tương lai càng không đơn giản, không nhịn được mà hỏi: “Đại ca của em tên là gì?”
Bạch Thời vừa nhận được tin nhắn của Đường Hân, hỏi vấn đề y hệt, cậu chỉ muốn khóc một dòng sông, mịa nó chớ, làm huynh đệ lâu như vậy, tui nói tui không biết tên ảnh là gì mấy người có tin không? Tin không?
Cho dù tin cũng sẽ cảm thấy tui quá nhị chứ gì?
Những người kia quả thực không tin [Ta Không Nói Cho Mi] chỉ mất cả đêm đã khôi phục được dữ liệu, nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến họ không thể không tin, họ bị đả kích mạnh mẽ, ngày đêm hăng hái chiến đấu, cuối cùng cũng làm xong trước khi phiên tòa được mở ra.
Tất cả mọi thứ đã đầy đủ, bằng chứng như núi, Kim Tam Vạn được phán vô tội như dự định, thả tự do tại chỗ.
Đám đông dần tan, Kim Tam Vạn chậm rãi bước tới cánh cổng lớn, đứng dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy thời khắc này vô cùng ôn hòa, hắn hít sâu một hơi, tay run run đẩy kính, sau đó nhìn thấy Bạch Thời đứng bên cạnh, ổn định cảm xúc: “Mặc dù đã nói rất nhiều lần, nhưng anh vẫn muốn cám ơn em.”
Cám ơn cái gì, cứ gắng sức làm cho anh đây là được rồi, Bạch Thời nhìn hắn tẻ ngắt: “Sau này anh có tính toán gì không?”
“Ông chủ của công ty cũ có tìm tới anh, muốn anh trở lại làm việc, nói sẽ giao cho anh quản lý chi nhánh.”
Tam Vạn à, đừng đi! Trước kia họ đã không tin cưng, công ty kia có gì hay mà làm, cưng cứ mở công ty cho anh có phải sảng khoái hơn không. Bạch Thời chớp mắt mấy cái, còn chưa nghĩ được phải nói thế nào thì nghe hắn nói tiếp: “Nhưng anh từ chối, chuẩn bị đi tìm công việc khác, sau đó kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.”
Hắn dừng lại vài giây, cực kỳ nghiêm túc nhìn người trước mắt: “Em đã nói sau này muốn kinh doanh, nếu lúc đó không chê, em có thể thuê anh không? Bất cứ chức vị gì anh cũng có thể làm.”
Bạch Thời ngơ ngác mấy giây, lập tức kích động, ngoan, không uổng công anh thương cưng!
“Thực ra không cần đợi về sau.” Cậu suy nghĩ, “Bây giờ em có thể đưa tiền cho anh, anh mở công ty, tiện thể dẫn mẹ đi chữa bệnh.”
Kim Tam Vạn giật mình, phát hiện mình không thể nhìn thấu được thiếu niên này, hắn hỏi mà vẫn không thể tin nổi: “Để anh mở? Em không sợ anh sẽ làm em lỗ vốn sao?”
“Không đâu, em tin anh.”
Lại là câu này, Kim Tam Vạn chỉ thấy trong lòng ấm áp, mất vài giây mới nói tiếp: “Em muốn mở ở đâu?”
“Không biết.”
“Quy mô bao nhiêu?”
“Không biết.”
“Vậy ít ra cũng phải biết sẽ kinh doanh cái gì chứ?”
Bạch Thời im lặng mất một lúc: “… Chưa nghĩ ra.”
Kim Tam Vạn dở khóc dở cười, hắn đang đi theo ông chủ kiểu gì thế này?