Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 84 : Thiên việt
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Bạch Thời tìm hiểu về bệnh của mẹ Tam Vạn, phát hiện bệnh viện ở sao Túc Nhạc có thể trị được tương đối, đây là hành tinh phồn hoa thứ hai trong tinh hệ Bell, hơn nữa còn ở cùng chòm sao với câu lạc bộ của họ, khoảng cách rất gần, vì vậy cậu lựa chọn địa điểm đặt công ty ở chỗ này.
Sau khi Kim Tam Vạn biết được là hiểu ngay Bạch Thời làm vậy vì mình, đáy lòng trào dâng cảm giác ấm áp, thật sự không biết mình phải may mắn đến nhường nào mới được người này coi trọng, bởi vì bất luận là tài năng hay tướng mạo, trên đời này có rất nhiều người đủ sức để bỏ xa hắn cả cây số, cuối cùng Kim Tam Vạn chỉ có thể đổ cho duyên phận, thậm chí trong lòng còn cảm tạ thần linh… May mà Bạch Thời không biết suy nghĩ của tiểu đệ, nếu như biết, nhất định cậu sẽ ghi nhớ khi trở về phải cho đám thần linh kia uống thuốc xổ mới hả lòng hả dạ.
Bạch Thời đang yên lặng tự hỏi vấn đề trước mắt, gần đây cậu đã nghiên cứu thị thường, trên cơ bản thì thời đại này đều mua bán qua mạng, mặc dù đã có rất nhiều công ty hậu cần, nhưng tinh hệ thật sự quá lớn, đã vậy mỗi ngày lễ hoặc thời điểm bán hạ giá, dòng người mua sắm lại dâng như thủy triều, những thứ như công ty hậu cậu càng nhiều càng ít, bởi vậy cậu cảm thấy mở một công ty hậu cần có vẻ rất đáng tin.
Hơn nữa công ty của cậu còn có một ưu thế hơn những công ty nhỏ vô danh khác, đó chính là có chiến đội Phượng Hoàng đứng sau.
Từ khi thi đấu tới giờ, Phượng Hoàng chưa từng thua một trận, đã trở thành thần tượng của rất nhiều người, thậm chí có người còn gọi họ là hy vọng của Bell, rất nhiều người mong đợi họ có thể giành giải quán quân, khỏi phải nói, fan đã trải rộng khắp tinh hệ.
Mà vì thi đấu nên họ phải bay khắp nơi, hoàn toàn có thể làm hoạt động gì đó lúc tới đấu tại sân khách, ví dụ như người sống ở hành tinh đặt sân khách mà sử dụng dịch vụ ngay trước trận đấu, sẽ có cơ hội được tuyển thủ mình yêu thích đích thân ôm bưu kiệm đưa tới hành tinh này, cũng có thể nhận được ảnh và chữ kí của tuyển thủ.
Đương nhiên, đây chỉ là một ý tưởng của cậu, còn liệu vừa khai trương đã có thể phát triển quy mô lớn như vậy, hoặc có thể áp dụng hay không, còn phải dựa vào kế hoạch của Tam Vạn.
Nhưng cậu cảm thấy dù sao thì mình cũng là người của công chúng, có thể quảng cáo, cũng sẽ có người tham gia liên kết, như vậy là dựng được hệ thống đại lý rồi.
Cậu vừa nghĩ vừa lách cách gõ kế hoạch, đợi tới lúc gõ đến hai chữ “quảng cáo” thì vô thức viết thêm một câu “ Tôi là [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa], tôi phát ngôn cho bản thân”, càng nhìn càng thấy phiền muộn, lặng lẽ xóa bỏ.
Bạch Thời ngẫm một lúc, ngẩng đầu: “Internet phát triển như vậy, thực ra cũng có thể đầu tư theo ngành thương mại điện tử, hoặc tuyển thêm nhiều nhân tài, thành lập một công ty cố vấn, công ty đầu tư các kiểu cũng được, hay là anh có cái gì khác muốn làm, cứ thẳng tay mà làm.”
Cậu nói xong thì vỗ vỗ vai tiểu đệ, thầm nghĩ: mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng, cơ giáp hay đối chiến thì anh có thể làm, còn việc mua bán phải nhờ cưng đó, Tam Vạn.
Kim Tam Vạn thấy Bạch Thời như muốn nói “Em chỉ có thể giúp anh tới đây thôi”, rất bất đắc dĩ, đọc kỹ kế hoạch một lần, đẩy kính nói không phải không được, nhưng em có bao nhiêu tiền. Bạch Thời liền lấy hết số tiền thi đấu và mua xổ số có được ra, Kim Tam Vạn liếc nhìn con số, gật gật đầu, nói có thể mở một công ty hậu cầu, đầu tiên cố gắng bao phủ toàn bộ hành tinh, sau đó hãy phát triển ra vũ trụ.
Bạch Thời không có ý kiến, gửi tiền cho hắn, để hắn có thể thuận tiện mua một căn hộ trên sao Túc Nhạc, sau đó xem bệnh cho mẹ. Kim Tam Vạn thấy Bạch Thời giao tiền cho mình mà không hề có chút nghi ngờ nào, lại thấy xúc động, hắn biết hiện tại có nói cám ơn cũng vô dụng, quyết định sau này phải làm việc thật tốt để báo đáp thiếu niên.
Tống Minh Uyên nhìn người nào đó yêu thích Kim Tam Vạn là biết ngay sau này cậu sẽ liên lạc lại với người ta, nhưng ai biết oắt con này hoàn toàn không đợi được phát triển tình hữu nghị từ từ, mà thu nhận người vào dưới trướng luôn.
Anh im lặng một lát, mặc dù rất muốn đóng gói Kim Tam Vạn rồi gửi đi thật xa, nhưng anh đã xem qua hồ sơ của người này, cũng là một nhân tài, vì vậy sau khi trở về phòng thì liếc nhìn người nào đó: “Muốn kinh doanh?”
Bạch Thời dạ, nói sơ qua về kế hoạch một chút, hỏi anh thấy sao. Tống Minh Uyên nói có thể kiếm chút tiền. Bạch Thời ngơ ngác vài giây, hai mắt tỏa sáng: “Vậy phải làm sao mới có thể kiếm được nhiều tiền?”
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu: “Hiện tại ngành sản xuất nào phát đạt nhất, được hoan nghênh nhất?”
“Cơ giáp?”
“Ừ.”
“Tốt nhất là thế.” Đường Hân lại im lặng, nở nụ cười như có như không, “Đầu tiên nói trước, tôi cam đoan mình không nghĩ gì, nhưng những thứ khác thì tôi không xác định đâu.”
“Không cần cô lo lắng.” Tống Minh Uyên bình tĩnh nói, vốn tưởng rằng cô đang nói tới tình địch nam hay nữ khác, nhưng vài ngày sau, Đường Hân mặc váy công chúa dịu dàng xuất hiện, anh mới biết nguyên nhân, cũng ngộ ra, mình phải xử lý người này những hai lần, trầm mặc mất nửa giây.
Thời gian Bạch Thời ngồi trong thư phòng không dài, chỉ một lát đã thấy đẩy cửa đi ra, sau đó đi về phòng cùng đại ca, tắm rửa, nhắm mắt ngủ.
Từ khi thương lượng thành lập công ty cho tới khi kéo người đầu tư cũng chỉ mất một buổi tối, cho nên ngày hôm sau Kim Tam Vạn tới tìm Bạch Thời, đã bị sự kiện này làm cho choáng váng vài giây, rồi lại tiếp tục cảm thấy thiếu niên này quá khó lường, đây là chuyện mà một người mười bốn tuổi có thể làm được ư?
“Hậu cần thì sao?”
“Làm tiếp, không cần đưa lại cho em, trừ tiền mua nhà, chữa bệnh cùng với chi phí sinh hoạt bình thường, thì số tiền này để dựng công ty hậu cần.” Bạch Thời nhìn hắn, “Anh nghĩ xem, sản phẩm sản xuất xong thì phải vận chuyển ra ngoài, còn nữa, nếu như công ty phát triển và hợp tác với ngành thương mại điện tử, anh nói liệu họ có giao một phần hàng cho chúng ta vận chuyển không?”
Mới đó mà đã có ý định phát triển tới toàn bộ đế quốc, Kim Tam Vạn âm thầm hít khí, căn bản là không thể tưởng tượng được sau này mình sẽ vươn tới tầm cao nào, trên thực tế thời điểm người này nói chuyện với hắn, hình như là muốn cho hắn vào làm ở Thiên Việt, đây thật sự không còn là coi trọng bình thường nữa rồi, Kim Tam Vạn không kiềm chế nổi mà nhìn cậu.
Bạch Thời mong đợi hỏi: “Có khả năng không?”
Kim Tam Vạn giơ tay lên, vô thức muốn xoa xoa đầu cậu, cuối cùng bàn tay lại rơi vào bờ vai kia, nghiêm trang: “Anh sẽ cố gắng.”
“Ngoan.”
Kim Tam Vạn: “…”
Giờ phút này vẫn còn một người đang hít sâu, Tống tướng quân nhìn chằm chằm vào giao diện tài khoản mà vợ mình mới mở ra, hoàn toàn không ngờ được ông làm nhân viên công vụ cho đế quốc lâu như vậy, thế mà vẫn có một ngày gặp cảnh phá sản, hơn nữa không riêng gì tiền lương của ông, mà còn cả tài chính gia tộc đã tích lũy bao năm qua cũng biến mất, ngần ấy đã đủ một người bình thường sống sung sướng mấy đời rồi!
“… Tiền đâu?”
“Tiểu Uyên muốn.” Tống phu nhân đưa cho ông một tài khoản, “Con nói nếu anh không đủ tiền tiêu thì cứ dùng trong này, à, đây là mật mã.”
Tống tướng quân kinh ngạc nhận lấy, tra một chút, suýt nữa thì bị một dãy số dài ngoằng làm mù con mắt: “Nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Nói là kiếm được trên sao Mê Điệt.”
Đây là tiền đen chưa kịp rửa! Mắt Tống tướng quân tối sầm lại, ông thấy việc này còn phiền lòng hơn cả bị phá sản, tay run run, cố gắng bình tĩnh: “Anh đi ngủ một giấc.”
Tống phu nhân: “…”