Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 87 : Khống chế

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Rèm cửa sổ trong phòng đã sớm buông, chỉ có ánh sáng bên ghế sô pha là còn đủ chiếu sáng một góc phòng, những nơi khác đều hơi tối, nhìn qua đã thấy mông lung, cách đó không xa có tiếng hát mơ hồ vọng tới, như có như không, trong giây lát, bầu không trí trở nên mập mờ đến kì lạ.



Tống Minh Uyên hơi nghiêng người, chỉ vào bản thiết kế kiên nhẫn giải thích cho Bạch Thời, giọng nói trầm thấp mà êm tai, như thể từng từ đều có thể đập thẳng vào trái tim cậu.



Hai người ngồi rất gần, Bạch Thời chỉ cần nghiêng đầu lên trước một chút nữa thôi là bờ môi có thể chạm vào cằm đại ca, cậu cảm giác hương vị cực kỳ quen thuộc này càng ngày càng đậm, rõ ràng bình thường luôn làm cậu an tâm, nhưng bây giờ lại quấy nhiễu tới nỗi suy nghĩ trong đầu không yên ổn nổi, Bạch Thời không nén nổi bi phẫn mà nghĩ: chẳng lẽ sữa tắm ở nơi này có thành phần thúc tình sao?



Chỉ là dù có, chắc cũng cực kỳ ít ỏi, nguyên nhân chủ yếu là do bản thân mình, có lẽ do cơ thể thiếu niên quá trẻ trung, không chịu nổi khiêu khích, hoặc là là bầu không khí quá tốt, quá ấm áp, làm cho người ta dễ dàng buông lỏng sự phòng ngự trong lòng, khiến cho thứ mà cậu vẫn khiên trì giữ lấy đã dần dần giãn ra rồi.



Trạng thái này có chút nguy hiểm, Bạch Thời bắt đầu suy nghĩ đêm nay có nên ngủ lại không, nhưng lại nghĩ, nếu không ở lại thì còn đi đâu được đây?



Cậu nhớ vừa rồi lúc đi tìm quản lý, nghe nói party kia gọi tới rất nhiều người, còn là tới theo thời gian các nhau, chắc cả đêm sẽ không yên tĩnh nổi, đã vậy cửa hỏng mất rồi, cho dù bên ngoài treo biển cấm làm phiền thì người ta cũng không thấy hoặc xé tan nát nó như một trò đùa, cực kỳ không an toàn.



Ngủ được một nửa thì phát hiện có người kỳ kỳ quái quái ngủ cạnh hay là yên tĩnh ngoan ngoãn ngủ cùng đại ca, đáp án quả là rõ ràng.



“… A Bạch?”



Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, Bạch Thời chỉ cảm thấy làn da xung quanh lập tức tê dại, trái tim nhỏ cũng run rẩy theo, im lặng mất nửa giây mới bình tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng rồi ngay sau đó lại gặp cơ thể đẹp đẽ và tràn ngập sức mạnh kia, chỉ muốn lật bàn.



Nếu không phải biết rõ huynh đệ của nam chính đều là thẳng, tui sẽ cho rằng anh đang quyến rũ tui đó! Không thể mặc chút quần áo vào sao, khốn nạn! Mẹ nó chớ, lỡ ông đây không nhịn được, coi chừng ông sẽ giở trò lưu manh với anh đấy!



Bạch Thời mặt liệt mà hỏi: “Sao thế?”



“Không có gì, định nhờ em lấy hộ tài liệu bên kia, thôi được rồi.” Tống Minh Uyên vươn tay, “Sợ em không tìm thấy, để anh tự lấy vậy.”



Anh nói xong thì bắt đầu nghiêng người sau lưng Bạch Thời, nhanh chóng bao bọc toàn thân cậu vào trong ngực, Bạch Thời nhạy bán phát hiện ngực anh đang áp sát vào lưng mình, mặc dù đã cách một lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ, cậu chỉ thấy trong đầu ù ù, đứng phắt dậy.



Tống Minh Uyên liếc cậu một cái: “A Bạch?”



“… Hơi chóng mặt.” Bạch Thời xoa xoa thái dương, đúng là choáng thật, lúc nãy luôn có cảm giác rất khát, lại muốn ổn định tinh thần nên cậu đã vô thức uống nhiều một chút, bây giờ mem say đã dâng lên rồi.



“Chẳng phải đã dặn em uống ít rồi sao.” Tống Minh Uyên đặt văn kiện xuống, “Hôm nay ngủ lại ở đây đi, nếu buổi tối em khó chịu anh còn có thể chăm sóc em.”



Bạch Thời do dự nửa giây, thấy đại ca đã cầm lấy cánh tay muốn đỡ cậu lên giường, Bạch Thời vô thức tránh ra, nói mình muốn đi tắm. Tống Minh Uyên nhìn chăm chú vào vành tai của cậu mà nheo mắt lại, tâm trạng rất tốt: “Đi đi.”



Bạch Thời chạy vào phòng tắm như chạy nạn, bắt đầu tắm nước lạnh, trong đầu không ngừng nhớ tới người nhà và bạn bè, tiện thể còn ghi nhớ nhiều lần rằng phải qua cửa để tới tọng thuốc xổ vào miệng mấy tên khốn kia, cuối cùng cũng chậm chạp đập tan ngọn lửa nhỏ rung động, lại một lần nữa lui về giới hạn an toàn, lúc này mới mặc quần áo tử tể đi ra ngoài.



Đa số đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn đầu giường có ánh sáng lờ mờ, đại ca đang nghiêng người dựa vào thành giường, chăn đắp đến eo, lộ ra một phần đường cong trôi chảy, ánh đèn dìu dịu mờ mờ càng làm nổi bật lên cái sự đẹp đẽ ấy. Giờ phút này nhìn thấy cậu, đại ca liền lật chăn lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, đứng từ nơi này nhìn qua, có thể thấy đại ca đã bỏ khăn tắm, chỉ mặc đúng một cái quần nhỏ.



Bạch Thời: “…”




“Chưa.”



“Sao lại chưa? Anh biết tính hướng của nhóc kia rồi, nó cũng không ghét anh, theo lý thuyết anh chỉ cần tỏ tình là hai người có thể đến với nhau mà.” Lam đáp, mấy giây sau lại gửi thêm một tin nữa: “Cũng phải, suýt nữa thì em quên mất, theo tính cách của anh, anh sẽ giao quyền lựa chọn cho thằng bé, anh thích sự việc nằm trong lòng bàn tay hơn, có phải bây giờ nhóc kia đã bị anh làm cho hết đường lui rồi đúng không?”



Tâm trạng Tống Minh Uyên rất sung sướng: “Không có.”



“Thật không đấy?”



Tống Minh Uyên không trả lời, tiếp tục giả vờ đọc sách.



Lam chưa thỏa mãn tính tò mò, lại gửi thêm mấy tin nhắn nữa, nhưng tất cả đều chìm vào đáy biển, thôi thì đành đợi họ về rồi quan sát vậy.



Bạch Thời dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, chỉ cảm thấy có chút mơ hồ, không khỏi thì thào gọi Lục Việt. Lục Việt lập tức bay lơ lửng trên không trung: “Chủ nhân, tối qua cậu thật uy vũ!”



“… Nói nhỏ chút, cám ơn.” Bạch Thời hỏi, “Hôm qua ta tắm xong, sau đó đại ca lau tóc cho ta, sau đó nữa…”



“Cậu hôn anh ta rồi.”



Bạch Thời im lặng nửa giây, nhớ tới cảnh tượng này: “Ừm, sao đó ảnh hỏi ta có cảm xúc với ảnh không, ta không trả lời, rồi tiếp theo?”



“Cậu sờ soạng anh ta đó, rồi anh ta nắm tay cậu không cho sờ, nói câu anh biết rồi, tui cảm thấy ý kia chính là anh ta biết cậu thích mình, nhưng cậu không để ý, bắt đầu hôn.”



Bạch Thời mặt liệt: “… Sau đó thì sao?”



“Đại ca cậu né tránh nhưng lại bị cậu kéo về, sau đó cậu kéo tay ảnh muốn ảnh sờ cái chỗ kia kia, dùng thuật ngữ mà nói thì là…”



“Đủ rồi, nói đoạn sau.”



“Không biết, tui tắt máy, là do đại ca cậu làm, sáng sớm hôm sau mới được anh ta mở lại.”



Bạch Thời im lặng ngồi trên bồn cầu, chắc đây là lần đầu tiên đại ca bị động như vậy, cộng với việc không muốn hôm sau cậu phải khó xử, cho nên mới đóng cơ giáp. Bạch Thời nghiêm túc nghĩ, mơ hồ nhớ lại một câu “Em muốn”, càng câm nín hơn.



Mịa, tui dang rộng chân ra rồi nói câu này đúng không? Không thể nào có ý nghĩ đè người ta được, tuyệt đối là muốn bị đè! Nói mình coi người ta thành phụ nữ cũng không có tác dụng! Đến cùng thì sao sự việc lại phát triển tới mức này chớ?!



Bạch Thời xoắn xuýt cả buổi, tay run run ấn mở máy truyền tin, lục lọi hết một đồng diễn đàn của đồng chí, nhanh chóng gửi bài: Gấp, hôm qua tui suýt nữa đã lăn lên giường với đại ca, sáng sớm ngày hôm sau ảnh bắt đầu đọc những thứ liên quan tới vấn đề này, rất chân thành nói rằng muốn thử với tui, đến cùng thì tui nên làm gì bây giờ? Online đợi!



_________