Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 88 : Xoắn xuýt

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Bạch Thời ngơ ngơ ngác ngác đánh răng xong, đi qua xoát diễn đàn, phát hiện phía dưới đã có rất nhiều bình luận, trong đó thì có mấy ý đại khái thế này, một số hỏi “Lâu chủ uy vũ, à mà phải nói người này có phải là anh ruột của bạn không?”, còn có người nói “Mẹ nó, ghen tị quá đê, sao tui không gặp được một anh trai thẳng thấu tình đạt lý như vậy chớ?!”, số còn lại thì nói “Suýt nữa là lăn lên giường rồi, chứng tỏ lâu chủ có cảm giác với người ta, còn cần phải hỏi đáp án hả? Cho nên đây là khoe khoang trá hình chứ gì? Kéo ra ngoài thiêu ngay!”



Cậu nhìn chằm chằm vào một hàng dài “Kéo ra ngoài thiêu ngay!”, câm nín mất vài giây, trả lời: Không phải anh ruột, lúc ấy bọn tui uống say, mơ mơ màng màng rồi như vậy, ảnh cực kỳ ưu tú, tui không muốn bẻ cong ảnh, phải làm sao bây giờ?



Cậu yên lặng chờ đợi một lát, lại đổi mới, thấy có mấy người trả lời: Tìm người ưu tú như vậy làm chồng không được sao? Tui vẫn cảm thấy đây là khoe khoang trá hình, cho dù không phải, lâu chủ à, ông đã kéo người ta vào con đường này, ngủ xong rồi mặc kệ, ông là cặn bã sao?”



Bạch Thời: “…”



Cậu kéo kéo, lại gặp thêm mấy bình luận nữa: Đừng nghe lầu trên, chuyện tình cảm là anh tình em nguyện, lâu chủ có cảm giác với đại ca của mình không? Tối hôm qua là ai chủ động trước? Lúc ông làm có biết rõ đấy là anh mình không?



Bạch Thời bị những câu hỏi này làm cho không biết phải trả lời thế nào, do dự một chút: Tui không biết.



Mấy giây sau, bạn trên mạng gửi lại: Tôi cảm giác những người nói mấy câu như thế này ít nhiều đều có cảm xúc, bởi vì nếu như không có, sẽ nói thẳng cho mọi người là không có.



Bạch Thời: “…”



Bạn trên mạng khác thì: Đù, quá có lý, lâu chủ, không bằng trong lúc tỉnh táo lại lăn lên giường với đại ca một lần nữa đi, sau đó ông sẽ biết, nếu thích hợp thì đến với nhau luôn chứ sao.



Đằng sau là một đám người phụ họa theo, bắt đầu hưng phấn thảo luận vô số biện pháp lăn lên giường, làm Bạch Thời nhìn mà cảm thấy không thể khỏe nổi. Phát rồ rồi, tui còn chưa trưởng thành có biết không hả?!



Cậu suy nghĩ một lát, ổn định ngôn ngữ: Lúc ấy ảnh uống say, tui sợ đó chỉ là cảm giác thoáng qua, hoặc là trong tiềm thức coi tui thành phụ nữ, dù sao ảnh cũng là trai thẳng, nhỡ cảm giác mới lạ qua đi còn tui lại chìm đắm vào trong đó thì phải làm sao, vì thế tui muốn giữ khoảng cách, cho đôi bên có thời gian để tỉnh táo, các anh em, xin nghĩ cách dùm đi.



Các bạn trên mạng: Cũng đúng, họ chơi đùa thì có thể tìm phụ nữ, còn chúng ta thì xui xẻo.



Bạch Thời gật đầu thỏa mãn, cảm thấy cuối cùng sự việc cũng đi vào quỹ đạo vốn có, cậu đợi một lát, tiếp tục đổi mới, chỉ thấy trong diễn đàn có thêm một cái ID đến là chướng mắt.



[Thiếu Gia]: Anh không coi em là phụ nữ, cũng không tùy tiện chơi đùa, nếu như em muốn thử, anh có thể thử với em bất cứ lúc nào.



Chúng bạn trên mạng: Mẹ nó, chẳng lẽ là đại ca trong truyền thuyết? Không phải hàng giả đó chứ? Làm sao lại mò được tới đây? Lâu chủ gửi bài bên cạnh người ta đó hả? Hóa ra là tú ân tú ái, mau cút đi, thiêu sống thiêu sống thiêu sống!



Bạch Thời: “…”



Bạch Thời yên lặng đóng máy truyền tin, yên lặng đứng dậy, lặng lẽ mở cửa ra.
Bạch Thời kinh ngạc: “Ha?”



“Em muốn ăn trứng luộc không?”



“…” Bạch Thời chớp mắt mấy cái, ngơ ngác vài giây, nhìn anh rồi lại nhìn hai quả trứng trong lòng, chầm chậm nhét chúng vào trong không gian cầm tay. Tống Minh Uyên khá là hài lòng, kéo cậu vào trong ngực. Bạch Thời im lặng một lát, nghĩ sao vẫn cảm thấy được ôm quá thoải mái, dứt khoát không giãy dụa nữa, thành thành thật thật nằm ngoan, nhắm mắt ngủ.



Hành trình từ sao Túc Nhạc tới câu lạc bộ mất tròn hai ngày, Tống Minh Uyên vẫn mang bộ dáng kia, ngoại trừ ôm cậu lúc ngủ thì trên cơ bản không làm chuyện gì khác người, nhưng Bạch Thời vẫn có chút bất an, muốn trở về mau mau, bởi vì ít ra có thể ngủ riêng, nhưng tiếc là trời không toại lòng người, ngay thời điểm gần tới nơi, đại ca bỗng nhiên nhìn về phía cậu: “Lát nữa đáp xuống anh muốn bổ sung năng lượng rồi tới sao Mê Điệt.”



Bạch Thời khẽ giật mình: “Tới đó làm gì?”



“Bên kia vừa phát hiện một mỏ tinh hạch.”



Tinh hạch! Hai mắt Bạch Thời sáng như sao, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là nội dung cốt truyện?



Tống Minh Uyên nhìn cậu: “Đi không?”



Bạch Thời xoắn xuýt, sao Mê Điệt ở biên giới vũ trụ, đi từ đây qua đó tốn rất nhiều ngày, nhỡ hai người họ cọ xát, cậu làm đại ca cong hơn thì sao giờ?



Nhưng cậu thật sự không muốn bỏ qua thứ tốt như mỏ tinh hạch, cũng không rõ lắm đến cùng thì đây có đúng là cốt truyện cần đi hay không, liền nghĩ một lát, chợt ý thức có một người để cậu tham khảo, vì vậy nhanh chóng liên hệ với Lam, kể sơ qua về sự việc.



“Đội trưởng, anh thấy sao?”



Lam mỉm cười nhìn tam đệ, đã gọi đến xưng hô đội trưởng rồi, chắc là muốn hắn lên tiếng giữ người lại đây mà, Lam không khỏi nhìn đại ca, thế này mà anh dám nói là không ép buộc?



Tống Minh Uyên liếc nhìn hắn.



Lam lập tức bật cười: “Không có việc gì đâu, đi đi, mấy trận tiếp theo đều không có đối thủ mạnh, bọn anh có thể ứng phó được.”



Bạch Thời: “…”



Thật sao, giữa huynh đệ mà thậm chí còn không có chút ăn ý như vậy sao? Cậu lầm bầm ừ một tiếng, phẫn hận ngắt liên lạc.