Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 145 : Âm mưu

Ngày đăng: 09:16 20/07/20

- Đúng vậy, bây giờ có thể khẳng định, cho dù là Phi Âu, các sản nghiệp thuộc về lượng phụ đều chịu đả kích, thậm chí Phi Châu đã xuất hiện không chỉ một vụ án mất tích, người mất tích đều là nhân viên cấp cao của công ty.
Người phát biểu là một người đàn ông năm mươi tuổi ngồi gần Diệp Bắc Vinh.
Y là Diệp Long, những việc làm tại Diệp gia tương đương với Tống Hải của Tống gia.
- Có biết là nguyên nhân gì không? Nhà họ Diệp chúng ta và Thiên Long đầu không đội trời chung với nhau, chẳng lẽ hắn không sợ nhà họ Diệp chúng ta sẽ diệt hết Nam Thanh bọn họ sao? Hắn lại dám chủ động đến khiêu khích nhà họ Diệp chúng ta.
Diệp Bắc Vinh địa vị trên cao, tuy rằng sắp xuống, nhưng giọng điệu chân chất vẫn rất cứng rắn.
Quả thật lão rất có năng lực, cho dù Thiên Long Đầu có mạnh đến đâu, cũng chỉ là một tên không dám ra ngoài ánh sáng, nếu như đã khiêu khích nhà họ Diệp, tuy không thể tiêu diệt tận gốc Thiên Long Đầu, nhưng nếu muốn đập tan thế lực trong nước của lão, bọn họ cũng không thể. Cho dù anh có quân đội, chẳng lẽ anh lại dám điều quân đội đến biên cương? Cứ cho là vậy, thì chắc rằng sau vài tiếng nổ, lính đánh thuê bên Thiên Long Đầu cũng xong đời
Thiên Long Đầu rốt cục đã phát điên chắc, sao lại dám động thủ với nhà họ Diệp.
Diệp Long lập tức nói:
- Tôi đã điều tra rồi, có thể là vì chuyện của Diệp Mặc, Diệp Mặc đã giết con trai độc nhất của Thiên Long Đầu, khiến cho họ nổi giận. Chắc chắn món nợ này Thiên Long Đầu sẽ đổ lên đầu nhà họ Diệp chúng ta.
- Diệp Mặc đã bị đuổi đi, chuyện đó ai cũng biết, nếu Thiên Long Đầu đã không biết phải trái, thì nhà chúng ta không cần phải sợ hắn.
Người nói chính là một người đàn ông chưa đến ba mươi, tên là Diệp Quang, con trưởng của Diệp Vấn Khởi. Tiếng nói của anh ta tuy không lớn, nhưng tất cả những người trong phòng đều nghe rất rõ.
Diệp Vấn Khởi đã hơn năm mươi tuổi, tóc hơi trọc, lông mi rậm, nhưng đôi mắt nhỏ dài. Lúc này ông nghe Diệp Quang nói, lập tức ngăn lại,
- Không được nói bậy.
Diệp Bắc Vinh nhíu nhíu mày, được một lúc mới hỏi:
- Lần trước ta nhớ ai đã nói sẽ đi điều tra về chuyện của Diệp Mặc gần đây, là vì chuyện này sao?
- Cha, là con, lần trước con nghe nói gần đây Diệp Mặc đã làm rất nhiều chuyện, thậm chí Sư Ảnh tại Ninh Hải cũng là nó, nên đã không kiềm lòng mà đi điều tra chuyện của nó. Vả lại trong cuộn phim quay được, tên Sư Ảnh đó rất giống Diệp Mặc, chỉ là vì các chuyện khác, nên không kịp báo cáo lại chuyện này.
Diệp Vấn Tiến lập tức nói.
Diệp Bắc Vinh càng nhíu mày lại, một lúc sau ông ta mới hỏi:
- Từ đâu mà con biết được Sư Ảnh chính là Diệp Mặc.
- Là do nhà họ Tống.
Diệp Vấn Tiến không phải là tên ngốc, nói được một nửa là cảm thấy không ổn, tin tức của mình là từ Tống gia mà ra. Tống gia và Diệp gia vốn không hợp nhau, bọn họ làm sao lại cung cấp thông tin cho mình chứ.
Diệp Bắc Vinh thở dài, con trai của mình quả là hơi ngốc, hành động rõ ràng như thế của Tống gia mà còn không nhìn rõ. Nếu để Diệp Vấn Khởi hoặc con trai của đại ca Diệp Vấn Phi biết được chuyện này, thì cũng có thể họ sẽ hỏi cho rõ ràng. Nhưng ông cũng biết, cho dù nhà họ Diệp không đi điều tra chuyện của Diệp Mặc, thì nhà họ Tống cũng chủ động nghĩ cách để cho Thiên Long Đầu biết được nhà họ Diệp đã rất coi trọng Diệp Mặc.
Nhất định là trúng kế tọa sơn quan hổ đấu của Tống gia rồi. Tống gia có thể bỏ qua cho hung thủ giết Tống Thiếu Văn, mà ngồi đó thả dây dài câu cá lớn, kéo nhà họ Diệp xuống nước.
Hiện giờ Thiên Long Đầu đã động thủ với nhà họ Diệp. Cho dù Diệp gia có biết nguyên nhân gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ không tha cho Thiên Long Đầu, hai bên nhất định sẽ đánh nhau, nếu hai bên mà đánh nhau thật, thì Tống gia nhất định sẽ về phe Thiên Long Đầu.
Nếu như thế, Diệp gia muốn diệt hết thế lực Nam Thanh trong nước, sẽ càng thêm khó khăn, cũng có thể nói là không thể nào.
Diệp Bắc Vinh thậm chí có thể tưởng tượng được, chỉ cần cuộc chiến này kéo dài, Diệp gia sẽ như một chiếc máy bay bị rớt thẳng xuống.
Nhưng cho dù biết là như thế, Diệp gia cũng không thể không ra tay, bởi vì ngoài sản nghiệp tại nước ngoài của Diệp gia, bước kế tiếp của Thiên Long Đầu sẽ là sản nghiệp trong nước của Diệp gia. Huống hồ nếu sản nghiệp của Diệp gia bị ảnh hưởng, mà Diệp gia vẫn không ra tay, thì những thương nhân, nhà hợp tác với nhà họ Diệp đều rút lui, thì Diệp gia sẽ càng khốn đốn.
Thủ đoạn của nhà họ Tống thật lợi hại, hiển nhiên là âm mưu cả trong sáng và tối, cho dù nhà họ Diệp có biết được, thì họ cũng không sợ nhà họ Diệp không trúng kế. Điều đáng nói là không biết Tống gia đã cho Thiên Long Đầu lợi lộc gì, lại khiến cho y chấp nhận làm con rối để bị điều khiển.
Vả lại bây giờ cho dù Diệp Bắc Vinh có muốn đi thỏa hiệp với Tống gia đi chăng nữa, thì nhà họ cũng không chấp nhận, bởi vì sự việc đã đi đến nước này, chỉ cần nhà họ Diệp sụp đổ, thì nhà họ Tống được lợi còn nhiều hơn chuyện thỏa hiệp bây giờ.

Diệp Mặc đi mua một bộ quần áo rẻ tiền, số tiền còn lại chỉ mua được một tấm vé máy bay, thậm chí đến một cái bánh bao cũng không đủ tiền. Nhưng Diệp Mặc hiện giờ đã khôi phục thân phận của mình, dùng lại chứng minh thư mà Văn Đông đã làm cho mình.
Còn cái tên Mạc Diệp không cần dùng đến nữa, hắn tin rằng trước khi mình đến tìm Thiên Long Đầu, thì Thiên Long Đầu sẽ không còn làm cái chuyện là truy giết hắn nữa.
Tuy Diệp Mặc chỉnh đốn gọn gàng sạch sẽ, nhưng tất cả hành khách trên chuyến tàu đến Lạc Thương, thì chỉ có bộ quần áo của Diệp Mặc là hàng lề đường rẻ tiển nhất, nhưng hắn không hề quan tâm đến chuyện này.
Lúc Diệp Mặc đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi của mình thì, hắn phát hiện chiếc ngọc trên cổ tay ông lão sau lưng hắn lại có linh khí lưu chuyển, thần thức của Diệp Mặc lướt qua, là một vòng tay bằng ngọc.
Hắn phát hiện chỗ ngồi của mình ngay phía trên ông ta, và ngồi bên cạnh lão lại là hai cô gái, ngồi kề cửa sổ là một cô gái ăn vận thời trang mang một chiếc khẩu trang lớn, và người kế bên là một phụ nữ trung niên. Diệp Mặc có ý muốn hỏi ông ta rằng chiếc vòng ngọc từ đâu mà đến, lại muốn ngồi kế bên ông ta, hắn chỉ cần đổi chỗ với người phụ nữ trung niên kia.
- Bà chị, tôi có thể đổi chỗ với chị không?
Diệp Mặc quay đầu xuống người phụ nữ kia, giọng đầy vẻ thương lượng.
- Quy định là không thể đổi chỗ.
Người phụ nữ trung niên không đáp, cô tiếp viên hàng không đẩy xe tới đã nói chuyện.
Người phụ nữ trung niên nhìn Diệp Mặc vẻ ái ngại, tuy bà ta đã biết ý định của Diệp Mặc, bà cũng muốn giúp người, nhưng người ta không cho, theo bà, người thanh niên này muốn đổi chỗ ngồi là vì cô gái ăn vận thời trang đang ngồi kề ngay cửa sổ này.
Ông lão cũng lộ ra nụ cười mỉm chi, rất hiển nhiên là ông ta cũng có ý nghĩ như người phụ nữ kia.
Diệp Mặc đương nhiên là không biết họ đang nghĩ gì, trong lòng có chút thất vọng, hắn chỉ còn cách đợi khi xuống tàu mới tìm cách nói chuyện với ông ta.
Cô gái thời trang kia nghe được câu nói của Diệp Mặc, cô liếc hắn một cái, ánh mắt lộ vẻ cười nhạo, cái vẻ khinh thường đó cho dù là người phụ nữ trung niên kia cũng có thể nhìn thấy. Bà ta thở dài một cái, dũng khí của Diệp Mặc là tốt, chỉ là hắn ta quá nghèo, chẳng biết làm thế nào hắn có được tấm vé máy bay này.
Nếu đã không thể đổi, Diệp Mặc cũng không miễn cưỡng, hắn định khi xuống tàu sẽ nói chuyện với ông lão sau.
Diệp Mặc không nói thêm gì nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, hai tiếng đồng hồ sau, chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Lạc Thương. Diệp Mặc xuống trước, đứng bên ngoài chở đợi. Cô gái ăn vận thời trang nhìn thấy Diệp Mặc đứng đợi bên ngoài, cô chán ghét đến cực độ.
Lần này đi ra cô cố tình mang khẩu trang che mặt, nhưng vẫn không thoát khỏi người này. Cô ta cố tình đi sang hướng khác, bởi vì cô không muốn nói bất cứ câu nào với hắn.
Người phụ nữa kia và ông lão rõ ràng là quen biết, họ thấy Diệp Mặc đứng đợi bên ngoài, trong lòng cười thầm, người thanh niên này đúng là bám lấy không tha. Rất hiển nhiên là cô gái kia không hề có ý gì với hắn, thậm chí là chán ghét, nhưng hắn vẫn chai mặt đứng đợi bên ngoài.
Nhưng để tác hợp cho Diệp Mặc, hai người họ cố tình đi tránh ra, để Diệp Mặc có thể một mình đứng đợi cô ta.
Diệp Mặc thấy ông lão kia không đi ngang qua mình, thì lập tức đi theo.
Cô gái nhìn thấy Diệp Mặc bám theo, cô chán nản đứng lại, lườm hắn một cái, nói lạnh lùng:
- Có phải anh muốn mời tôi ăn cơm cùng không?
Diệp Mặc cảm thấy khó hiểu, nhíu mày đáp:
- Tôi không quen cô, tại sao lại phải mời cô? Tôi cũng không có tiền, nếu cô muốn ăn, hãy tìm người khác đi.
Nói xong Diệp Mặc không thèm nhìn cô ta nữa, mà trực tiếp đi tới trước mặt ông lão, nói một cách rất khách khí:
- Xin chào tiền bối, tôi là Diệp Mặc, xin làm phiền một chút, tôi muốn hỏi ông một câu.
Ông ta lần đầu tiên có người gọi mình là tiền bối, rất hiếu kỳ nhìn Diệp Mặc một cái, rồi nói:
- Xin chào cậu, có chuyện gì không, chỉ cần tôi biết, thì nhất định sẽ nói với cậu
Diệp Mặc chỉ vào cái vòng ngọc trên tay ông ta rồi nói:
- Xin hỏi cái vòng ngọc của ông được mua từ đâu? Tôi cảm thấy cái vòng này lớn không bình thường, có thể cho tôi mượn xem không?
Nghe xong lời của Diệp Mặc, ông ta không hề do dự mà tháo cái vòng ra đưa cho Diệp Mặc, ngược lại người phụ nữ trung niên lại có thần sắc đề phòng. Một người thanh niên lạ mặt, vừa gặp mặt thì muốn xem chiếc vòng của người khác, vả lại hắn ta có vẻ nghèo túng, nhưng ông ta đã đưa chiếc vòng cho hắn rồi, bà ta cũng không nói gì.
Diệp Mặc đón lấy chiếc vòng, cảm nhận nó một cách tỉ mỉ, quả nhiên có một chút linh khí, một lát sau, hắn trả lại chiếc vòng cho ông lão,
- Tiền bối, chiếc vòng của ông thật đặc biệt, tốt hơn bất cứ loại ngọc bình thường nào, nếu tôi không đoán sai, thì vật này chắc chắn là pháp khí mang lại sức khỏe cho người mang.
- Ồ, cậu thanh niên, cậu biết pháp khí nữa cơ à?
Ông lão đột nhiên rất hưng phấn, ngày thường ông rất thích đi dạo chợ cổ vật, được nhiều lời chỉ giáo của rất nhiều người trong nghề, đương nhiên không phải là hạng không biết gì, pháp khí nói trắng ra là thứ qua tay người hiểu biết nhưng công lực khác nhau. Vòng tay của ông lão quả thực là pháp khí, còn là pháp khí bậc nhất nữa, nhưng chẳng qua là được một người bạn tặng.
Cậu thanh niên trước mặt có thể thấy đây là một pháp khí, lập tức khiến ông ta vui sướng, những thanh niên bây giờ, rất ít người tin vào cái thứ này.