Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 146 : Nhị Hổ bị bắt
Ngày đăng: 09:16 20/07/20
- Ha ha, cái thứ này bây giờ đã không còn ai tin vào chúng nữa, không ngờ cậu cũng là một kẻ trong nghề.
- Loại pháp khí này có nhiều nhất ở đường bán đồ cổ phía Tây Lạc Xương, ở đó có rất nhiều pháp khí, chỉ là nó lẫn lộn với nhiều thứ khác, cậu sẽ rất khó phân biệt.
Vừa nói đến pháp khí, cái hứng thú của ông lão lại bùng dậy.
Diệp Mặc cười khẽ, cái hắn muốn không phải là pháp khí, cái hắn muốn chính là linh khí trong đó.
Thật ra cái linh khí đó cũng chẳng có ích gì đối với hắn, trong lòng hắn đang nghĩ cái người làm ra pháp khí làm thế nào để truyền linh khí vào đó, vả lại Diệp Mặc biết rằng những người ở đây không tu chân, cái linh khí đó họ lấy từ đâu.
Qua lời ông ta, Diệp Mặc đã biết, con đường bán đồ cổ chắc sẽ gần giống như Hải Bảo Viên ở Ninh Hải.
Cái đề tài này người khác không hứng thú cho lắm, nhưng ông lão và Diệp Mặc càng nói càng hợp nhau, sau cùng Diệp Mặc biết tên ông ta là Lâm Hối Hòa, là một cán bộ đã về hưu ở Lạc Thương, và Diệp Mặc cũng không giấu ông ta rằng mình có một phòng mạch nhỏ, thậm chí đưa cả địa chỉ cho ông ta.
- Không ngờ cậu là một bác sĩ, quả là nhìn không ra.
Lâm Huy Hợp nghe nói Diệp Mặc là bác sĩ, tức thì hưng phấn càng nhiều.
Diệp Mặc cười nói rằng:
- Tôi không phải là bác sĩ, chỉ là tôi đã học được vài phương thuốc, nói về bác sĩ tôi còn kém xa.
Cô gái ăn vận thời trang kia, vốn dĩ khi nghe lời nói của Diệp Mặc là giận điên người, muốn cưa cẩm cô mà còn làm bộ.
Nhưng sau đó thấy ông lão và hắn ta nói chuyện càng lúc càng say mê, cô đã hiểu ra được ít nhiều, người ta vốn dĩ không phải là tìm cô, mà là đang tìm cách để nói chuyện với ông lão, gương mặt cô chút ửng đỏ, thì ra mình hiểu nhầm.
Diệp Mặc đã biết được cái vòng ngọc của ông lão từ đâu đến, hắn cũng không nhiều lời nữa, và từ biệt Lâm Huy Hợp, mau chóng quay về phòng mạch, hắn có vẻ nóng nảy muốn xem ‘cỏ Ngân Tâm’ của mình trồng thế nào.
Phòng mạch Hồi Xuân, lạnh tanh, cửa chỉ khép hờ, không hoàn toàn mở ra.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Diệp Mặc, lúc hắn đi phòng mạch vẫn náo nhiệt kia mà, sao bây giờ lại vắng vẻ lạnh tanh thế? Thậm chí còn không mở cửa?
Lúc Diệp Mặc đi vào chỉ thấy Lô Tiểu Trân ngồi một mình trong tiệm, ngây người ra.
- Du Nhị Hổ đâu?
Diệp Mặc vừa vào đã hỏi ngay, hắn đã dùng thần thức lướt qua một cái, không thấy Du Nhị Hổ đâu.
- Anh là ai? Tạm thời chúng tôi không mở cửa kinh doanh đâu.
Lô Tiểu Trân nhìn thấy con người trước mặt thấy quen quen nhưng không biết là ai.
Diệp Mặc cười khẽ:
- Không quen tôi sao, chỉ là vết sẹo trên mặt tôi đã không còn thôi mà.
- A, sư phụ, anh đã về.
Cái làm cho Lô Tiểu Trân kinh ngạc không phải là vết sẹo trên mặt của Diệp Mặc đã biến mất, mà là hắn đã trở về. Nhưng nói xong Lô Tiểu Trân lập tức nhớ lại chuyện của Du Nhị Hổ, lập tức lại nói:
- Anh Nhị Hổ đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Diệp Mặc lập tức cảm thấy kỳ lạ, con người Nhị Hổ rất thật thà, có thực lực vả lại còn có giấy chứng nhận bác sĩ hẳn hoi. Huống hồ trước khi đi mình đã nói với anh ta, không được nhận chữa các loại bệnh nan y khó chữa, làm sao anh ta lại bị cảnh sát bắt đi chứ?
Hình như đã nhận thấy sự nghi hoặc của Diệp Mặc, Lô Tiểu Trân lập tức giải thích
- Ngày trước có một bệnh nhân, nói rằng bụng không được thoải mái, sau khi Nhị Hổ khám cho anh ta, rồi đưa mấy thang thuốc, thì anh ta đã khỏi. Ai ngờ rằng hôm trước anh ta lại đến, nói rằng thuốc mà anh ta đã uống có vấn đề, nhưng Nhị Hổ kiểm tra không phát hiện vấn đề gì rồi bảo anh ta không sao. Ai ngờ tên kia lại nói anh ta vốn dĩ không sao hết, nhưng sau khi uống thuốc của chúng ta nên mới xảy ra vấn đề.
- Người đó đến phòng mạch la lối um sùm, nói phòng mạch của chúng ta làm ăn không đàng hoàng, còn đòi lấy lại tiền, Nhị Hổ không muốn đôi co với loại người này, nên đã trả lại tiền cho hắn, nhưng ai ngờ hắn lại nói rằng chưa đủ phải bồi thường gấp mười lần. Người này rõ ràng là bọn lừa đảo, Nhị Hổ giận dữ dạy dỗ hắn ta một trận, kết quả là hắn kéo đến một bọn du côn đánh Nhị Hổ còn không nói, mà hắn còn bắt anh ta đến cảnh sát nữa.
Nói đến đây Lô Tiểu Trân dụi dụi mắt, rất hiển nhiên là Nhị Hổ đã bị thương không nhẹ, nấc một tiếng rồi tiếp tục nói:
- Sáng hôm trước anh Nhị Hổ bị bắt đi, thì chiều hôm đó tên kia lại đến, tôi gọi cảnh sát nhưng họ không đến, tôi không còn cách nào khác nên đã trả gấp mười lần tiền cho hắn rồi.
- Nhưng không ngờ những người đã từng chữa trị tại phòng mạch của chúng ta, có một số người cũng đến đòi bồi thường gấp mười, tôi cũng không biết họ đòi bồi thường cái gì nữa.
- Chỉ có anh Trương Ba và vợ không ngừng khuyên giải những người xung quanh, bây giờ anh ta cũng vì chuyện cứu Nhị Hổ mà đi móc nối quan hệ khắp nơi.
Nói xong Lô Tiểu Trân lại thút thít, xem ra thời gian gần đây quan hệ của cô và Nhị Hổ cũng không tệ, trong lòng luôn lo lắng cho Nhị Hổ.
Sắc mặt của Diệp Mặc đã sầm xuống, số thuốc mà hắn đặc chế ra còn một số thuốc viên, đừng nói là phải mấy trăm tiền, mà cao gấp mười lần cũng không đắt, những kẻ này được lợi lộc còn đến phá đám, vả lại khi có bọn côn đồ đến thì không những không giúp đỡ, mà còn nhân cơ hội đòi tiền, xem ra làm người nên thay đổi nguyên tắc một chút, con người quá tham lam.
Lúc này có một người đàn ông trung niên đến phòng mạch, người này nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi khựng lại, nhưng ông ra liền nhận ra ngay đây là chủ phòng mạch, cũng là người đã cứu con trai ông.
- Anh Trương.
Lô Tiểu Trân vừa nhìn thấy ông ta là la lên ngay.
Trương Ba với vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Xin lỗi, bác sĩ Mạc, lần này kẻ đứng sau chuyện của Nhị Hổ có thế lực quá lớn, tôi cũng không giúp được gì, nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, tôi đang chuẩn bị về tìm thêm một số quan hệ.
Diệp Mặc gật gật đầu, xem ra những người có ơn biết báo vẫn còn, lúc náy hắn nghe thấy lời của Trương Ba, vẫy tay nói:
- Anh không cần tìm nữa, chỉ cần anh nói cho tôi biết những kẻ muốn kiếm chuyện với phòng mạch của tôi là ai.
Trương Ba hơi ngập ngừng, đối với ông ta Diệp Mặc là người tỉnh khác, đến giấy phép cũng là do ông ta giúp, hắn bảo mình khỏi giúp nữa, chẳng lẽ hắn có cách? Nhưng Diệp Mặc đã hỏi, thì ông cũng nói:
- Người mà Nhị Hỗ đã đánh là Vương Toàn, Vương Toàn tuy rằng không có gì, nhưng hắn ta có một người anh họ là tên côn đồ tại Lạc Thương, vả lại bên trắng bên đen hắn đều quen biết. Sau khi Nhị Hổ đánh Vương Toàn, anh họ của hắn kêu người đến đánh Nhị Hổ cũng không nói gì, còn bảo cảnh sát đến bắt anh ta nữa.
Diệp Mặc gật gật đầu, nói với Lô Tiểu Trân:
- Cô cho tôi mượn điện thoại di động một chút.
Diệp Mặc cầm lấy điện thoại liền gọi cho Vũ Học Dân, lúc hắn đến Lạc Thương thì nghe Vũ Học Dân nói, Lạc Thương là địa bàn của Thiết Giang bọn họ, nếu là bọn lưu manh, thì tìm Vũ Học Dân là được rồi.
- Anh Diệp, thật không ngờ anh lại gọi cho tôi, anh vẫn khỏe chứ.
Tuy giọng nói của Vũ Học Dân rất vui vẻ, nhưng hình như không còn sự nhiệt tình lúc đầu nữa, còn bởi vì nguyên nhân gì, thì Diệp Mặc không quan tâm, thật ra, chỉ có Vũ Học Dân nợ hắn, còn hắn thì không nợ Vũ Học Dân bất cứ thứ gì cả.
- Tôi rất khỏe, nhưng tâm trạng thì không được tốt, giới xã hội đen tại Lạc Thương chắc anh cũng có thể nói một câu, nhưng đệ tử của tôi lại bị bọn lưu manh đánh đập, còn bị bắt đến đồn cảnh sát nữa, anh thấy tâm trạng tôi có tốt không?
Giọng điệu của Diệp Mặc rất lạnh nhạt, nếu Vũ Học Dân không giải quyết được, thì đừng trách hắn độc ác, sẽ giết sạch giới xã hội đen tại Lạc Thương này.
- Cái bọn khốn, anh Diệp đừng lo, tôi sẽ mau chóng cho anh một câu trả lời.
Vũ Học Dân vội nói, tuy giọng điệu hơi nóng giận, nhưng vẫn không cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc, dù sao cũng chỉ là một tên đệ tử của Diệp Mặc.
Diệp Mặc lạnh lùng nói:
- Anh thấy tôi lo lắm sao? Đến Thiên Long Đầu tôi còn không sợ, mà đi sợ mấy tên côn đồ sao.
Nói xong Diệp Mặc lập tức cúp máy.
Hắn không tin chuyện mình mở phòng mạch ở Lạc Thương mà Vũ Học Dân không biết, nếu đã biết, mà còn để xảy ra chuyện này, hắn có thể biết được thái độ của Vũ Học Dân, cho nên chuyện này nếu Vũ Học Dân không xử lý được, thì đứng trách hắn không khách khí.
Vũ Học Dân cầm lấy điện thoại lại đột nhiên cảm thấy lạnh run, gã ta cảm thấy thái độ của mình có chút vấn đề, sự hung ác của Diệp Mặc gã biết rất rõ, vả lại hắn còn có ơn cứu mạng với mình, với thủ đoạn của hắn nếu như tiêu diệt cái thế lực Thiết Giang ở Lạc Thương thì Vũ Học Dân cũng không lấy làm lạ.
Vả lại bây giờ Diệp Mặc với thái độ này, đã nói lên rằng hắn chuẩn bị sẽ công khai thân phận của mình.
Hắn mà dám công khai thân phận, có nghĩa là hắn có đủ năng lực khiêu chiến Thiên Long Đầu. Kẻ dám khiêu chiến Thiên Long Đầu lại sợ một bè phái xã hội đen nhỏ tại Lạc Thương sao?
Hơn nữa Vũ Học Dân cũng không muốn trở mặt với Diệp Mặc, Diệp Mặc có ơn với y, mà còn là một người không dễ nhìn thấu.
Cũng có thể chuyện này nên trách y, y đã không để ý tình trạng của Diệp Mặc tại Lạc Thương, y chỉ biết Diệp Mặc đã mở một phòng mạch nhỏ tại Lạc Thương, thì không để ý gì nữa, bởi vì y nghĩ người của y sẽ không đi gây chuyện với cái phòng mạch nhỏ bé đó, cho nên y đã không dặn dò đàn em, chủ yếu là bởi y quá bận.
Nhưng người của y đã đi gây chuyện với Diệp Mặc rồi, vốn dĩ đã đánh để tử của Diệp Mặc thì thôi, cùng lắm là đánh cái tên kia một trận, sau đó bồi thường ít tiền. Bây giờ qua thái độ của Diệp Mặc, Vũ Học Dân cảm thấy hắn có ý kiến với mình, Vũ Học Dân không dám chậm trễ, lập tức gọi điện đến Lạc Thương.
- Sư phụ, vừa rồi anh.
Lô Tiểu Trân thấy Diệp Mặc vừa gọi xong điện thoại thì không nói đến chuyện lúc nãy nữa, trong lòng có chút rối ren.
- Như thế là ổn rồi sao?
Trương Ba không biết Diệp Mặc gọi cho ai, mà lại giải quyết nhanh chóng thế, chẳng lẽ chuyện ông ta làm trong hai ngày nay đã được giải quyết mau chóng đến thế sao?
Diệp Mặc gật gật đầu,
- Chắc là được rồi, hai ngày qua phiền anh quá, anh Trương.
Trương Ba liền phẩy tay nói:
- Không có gì đâu, chuyện nên làm thôi.
Diệp Mặc lại nói:
- Lúc nào đó anh hãy mang thằng bé đến đây tôi xem qua nhé, và sau này đừng giới thiệu khách cho phòng mạch của tôi nữa nhé, bởi vì phòng mạch của tôi sẽ điều chỉnh lại.
Trương Ba biết rõ Diệp Mặc rất bản lĩnh, bây giờ Diệp Mặc còn nói sẽ xem qua cho con trai ông nữa, ông ta rất vui. Lần trước sau khi Diệp Mặc khám qua, Xán Xán nhà ông đã không còn phát bệnh nữa, vả lại lần trước tuy đã cho Diệp Mặc khám qua nhưng ông vẫn mang con đến bệnh viện, nhưng chỉ là tốn ít tiền, không giải quyết được gì hết.
Cho nên Xán Xán nhà ông đã không còn phát bệnh, công lao tất nhiên là của Diệp Mặc.
Nhìn thấy Diệp Mặc vừa về đến đã bận chuyện, Trương Ba liền cáo lui.
Diệp Mặc quay đầu nhìn Lô Tiểu Trân đôi mắt đã sưng húp, cô gái này cũng khá đẹp, khuôn mặt đoan chính, tính tình cũng tốt, nếu cô ta đúng là yêu Nhị Hổ, thì đó quả là một cô gái tốt.
Diệp Mặc nhìn thấy một cái máy vi tính và máy in, trong lòng nghĩ rằng, chắc là công việc rất thuận lợi, Nhị Hổ đã sắm cả máy tính.
Thấy Diệp Mặc nhìn vào máy tính, Lô Tiểu Trân liền nói:
- Bởi vì chuyện kinh doanh của phòng mạch quá tốt, tôi đã đề nghị mua một cái máy vi tính để đánh đơn, như thế sẽ đỡ được nhiều việc.
Diệp Mặc gật gật đầu,
- Ây, nhưng sau này sẽ không dùng nữa, bởi vì việc kinh doanh của chúng ta không được như xưa nữa.
- Tại sao?
Lô Tiểu Trân nghĩ, sư phụ đã về thì sẽ càng tốt chứ sao lại không tốt như xưa?
- Loại pháp khí này có nhiều nhất ở đường bán đồ cổ phía Tây Lạc Xương, ở đó có rất nhiều pháp khí, chỉ là nó lẫn lộn với nhiều thứ khác, cậu sẽ rất khó phân biệt.
Vừa nói đến pháp khí, cái hứng thú của ông lão lại bùng dậy.
Diệp Mặc cười khẽ, cái hắn muốn không phải là pháp khí, cái hắn muốn chính là linh khí trong đó.
Thật ra cái linh khí đó cũng chẳng có ích gì đối với hắn, trong lòng hắn đang nghĩ cái người làm ra pháp khí làm thế nào để truyền linh khí vào đó, vả lại Diệp Mặc biết rằng những người ở đây không tu chân, cái linh khí đó họ lấy từ đâu.
Qua lời ông ta, Diệp Mặc đã biết, con đường bán đồ cổ chắc sẽ gần giống như Hải Bảo Viên ở Ninh Hải.
Cái đề tài này người khác không hứng thú cho lắm, nhưng ông lão và Diệp Mặc càng nói càng hợp nhau, sau cùng Diệp Mặc biết tên ông ta là Lâm Hối Hòa, là một cán bộ đã về hưu ở Lạc Thương, và Diệp Mặc cũng không giấu ông ta rằng mình có một phòng mạch nhỏ, thậm chí đưa cả địa chỉ cho ông ta.
- Không ngờ cậu là một bác sĩ, quả là nhìn không ra.
Lâm Huy Hợp nghe nói Diệp Mặc là bác sĩ, tức thì hưng phấn càng nhiều.
Diệp Mặc cười nói rằng:
- Tôi không phải là bác sĩ, chỉ là tôi đã học được vài phương thuốc, nói về bác sĩ tôi còn kém xa.
Cô gái ăn vận thời trang kia, vốn dĩ khi nghe lời nói của Diệp Mặc là giận điên người, muốn cưa cẩm cô mà còn làm bộ.
Nhưng sau đó thấy ông lão và hắn ta nói chuyện càng lúc càng say mê, cô đã hiểu ra được ít nhiều, người ta vốn dĩ không phải là tìm cô, mà là đang tìm cách để nói chuyện với ông lão, gương mặt cô chút ửng đỏ, thì ra mình hiểu nhầm.
Diệp Mặc đã biết được cái vòng ngọc của ông lão từ đâu đến, hắn cũng không nhiều lời nữa, và từ biệt Lâm Huy Hợp, mau chóng quay về phòng mạch, hắn có vẻ nóng nảy muốn xem ‘cỏ Ngân Tâm’ của mình trồng thế nào.
Phòng mạch Hồi Xuân, lạnh tanh, cửa chỉ khép hờ, không hoàn toàn mở ra.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Diệp Mặc, lúc hắn đi phòng mạch vẫn náo nhiệt kia mà, sao bây giờ lại vắng vẻ lạnh tanh thế? Thậm chí còn không mở cửa?
Lúc Diệp Mặc đi vào chỉ thấy Lô Tiểu Trân ngồi một mình trong tiệm, ngây người ra.
- Du Nhị Hổ đâu?
Diệp Mặc vừa vào đã hỏi ngay, hắn đã dùng thần thức lướt qua một cái, không thấy Du Nhị Hổ đâu.
- Anh là ai? Tạm thời chúng tôi không mở cửa kinh doanh đâu.
Lô Tiểu Trân nhìn thấy con người trước mặt thấy quen quen nhưng không biết là ai.
Diệp Mặc cười khẽ:
- Không quen tôi sao, chỉ là vết sẹo trên mặt tôi đã không còn thôi mà.
- A, sư phụ, anh đã về.
Cái làm cho Lô Tiểu Trân kinh ngạc không phải là vết sẹo trên mặt của Diệp Mặc đã biến mất, mà là hắn đã trở về. Nhưng nói xong Lô Tiểu Trân lập tức nhớ lại chuyện của Du Nhị Hổ, lập tức lại nói:
- Anh Nhị Hổ đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Diệp Mặc lập tức cảm thấy kỳ lạ, con người Nhị Hổ rất thật thà, có thực lực vả lại còn có giấy chứng nhận bác sĩ hẳn hoi. Huống hồ trước khi đi mình đã nói với anh ta, không được nhận chữa các loại bệnh nan y khó chữa, làm sao anh ta lại bị cảnh sát bắt đi chứ?
Hình như đã nhận thấy sự nghi hoặc của Diệp Mặc, Lô Tiểu Trân lập tức giải thích
- Ngày trước có một bệnh nhân, nói rằng bụng không được thoải mái, sau khi Nhị Hổ khám cho anh ta, rồi đưa mấy thang thuốc, thì anh ta đã khỏi. Ai ngờ rằng hôm trước anh ta lại đến, nói rằng thuốc mà anh ta đã uống có vấn đề, nhưng Nhị Hổ kiểm tra không phát hiện vấn đề gì rồi bảo anh ta không sao. Ai ngờ tên kia lại nói anh ta vốn dĩ không sao hết, nhưng sau khi uống thuốc của chúng ta nên mới xảy ra vấn đề.
- Người đó đến phòng mạch la lối um sùm, nói phòng mạch của chúng ta làm ăn không đàng hoàng, còn đòi lấy lại tiền, Nhị Hổ không muốn đôi co với loại người này, nên đã trả lại tiền cho hắn, nhưng ai ngờ hắn lại nói rằng chưa đủ phải bồi thường gấp mười lần. Người này rõ ràng là bọn lừa đảo, Nhị Hổ giận dữ dạy dỗ hắn ta một trận, kết quả là hắn kéo đến một bọn du côn đánh Nhị Hổ còn không nói, mà hắn còn bắt anh ta đến cảnh sát nữa.
Nói đến đây Lô Tiểu Trân dụi dụi mắt, rất hiển nhiên là Nhị Hổ đã bị thương không nhẹ, nấc một tiếng rồi tiếp tục nói:
- Sáng hôm trước anh Nhị Hổ bị bắt đi, thì chiều hôm đó tên kia lại đến, tôi gọi cảnh sát nhưng họ không đến, tôi không còn cách nào khác nên đã trả gấp mười lần tiền cho hắn rồi.
- Nhưng không ngờ những người đã từng chữa trị tại phòng mạch của chúng ta, có một số người cũng đến đòi bồi thường gấp mười, tôi cũng không biết họ đòi bồi thường cái gì nữa.
- Chỉ có anh Trương Ba và vợ không ngừng khuyên giải những người xung quanh, bây giờ anh ta cũng vì chuyện cứu Nhị Hổ mà đi móc nối quan hệ khắp nơi.
Nói xong Lô Tiểu Trân lại thút thít, xem ra thời gian gần đây quan hệ của cô và Nhị Hổ cũng không tệ, trong lòng luôn lo lắng cho Nhị Hổ.
Sắc mặt của Diệp Mặc đã sầm xuống, số thuốc mà hắn đặc chế ra còn một số thuốc viên, đừng nói là phải mấy trăm tiền, mà cao gấp mười lần cũng không đắt, những kẻ này được lợi lộc còn đến phá đám, vả lại khi có bọn côn đồ đến thì không những không giúp đỡ, mà còn nhân cơ hội đòi tiền, xem ra làm người nên thay đổi nguyên tắc một chút, con người quá tham lam.
Lúc này có một người đàn ông trung niên đến phòng mạch, người này nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi khựng lại, nhưng ông ra liền nhận ra ngay đây là chủ phòng mạch, cũng là người đã cứu con trai ông.
- Anh Trương.
Lô Tiểu Trân vừa nhìn thấy ông ta là la lên ngay.
Trương Ba với vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Xin lỗi, bác sĩ Mạc, lần này kẻ đứng sau chuyện của Nhị Hổ có thế lực quá lớn, tôi cũng không giúp được gì, nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, tôi đang chuẩn bị về tìm thêm một số quan hệ.
Diệp Mặc gật gật đầu, xem ra những người có ơn biết báo vẫn còn, lúc náy hắn nghe thấy lời của Trương Ba, vẫy tay nói:
- Anh không cần tìm nữa, chỉ cần anh nói cho tôi biết những kẻ muốn kiếm chuyện với phòng mạch của tôi là ai.
Trương Ba hơi ngập ngừng, đối với ông ta Diệp Mặc là người tỉnh khác, đến giấy phép cũng là do ông ta giúp, hắn bảo mình khỏi giúp nữa, chẳng lẽ hắn có cách? Nhưng Diệp Mặc đã hỏi, thì ông cũng nói:
- Người mà Nhị Hỗ đã đánh là Vương Toàn, Vương Toàn tuy rằng không có gì, nhưng hắn ta có một người anh họ là tên côn đồ tại Lạc Thương, vả lại bên trắng bên đen hắn đều quen biết. Sau khi Nhị Hổ đánh Vương Toàn, anh họ của hắn kêu người đến đánh Nhị Hổ cũng không nói gì, còn bảo cảnh sát đến bắt anh ta nữa.
Diệp Mặc gật gật đầu, nói với Lô Tiểu Trân:
- Cô cho tôi mượn điện thoại di động một chút.
Diệp Mặc cầm lấy điện thoại liền gọi cho Vũ Học Dân, lúc hắn đến Lạc Thương thì nghe Vũ Học Dân nói, Lạc Thương là địa bàn của Thiết Giang bọn họ, nếu là bọn lưu manh, thì tìm Vũ Học Dân là được rồi.
- Anh Diệp, thật không ngờ anh lại gọi cho tôi, anh vẫn khỏe chứ.
Tuy giọng nói của Vũ Học Dân rất vui vẻ, nhưng hình như không còn sự nhiệt tình lúc đầu nữa, còn bởi vì nguyên nhân gì, thì Diệp Mặc không quan tâm, thật ra, chỉ có Vũ Học Dân nợ hắn, còn hắn thì không nợ Vũ Học Dân bất cứ thứ gì cả.
- Tôi rất khỏe, nhưng tâm trạng thì không được tốt, giới xã hội đen tại Lạc Thương chắc anh cũng có thể nói một câu, nhưng đệ tử của tôi lại bị bọn lưu manh đánh đập, còn bị bắt đến đồn cảnh sát nữa, anh thấy tâm trạng tôi có tốt không?
Giọng điệu của Diệp Mặc rất lạnh nhạt, nếu Vũ Học Dân không giải quyết được, thì đừng trách hắn độc ác, sẽ giết sạch giới xã hội đen tại Lạc Thương này.
- Cái bọn khốn, anh Diệp đừng lo, tôi sẽ mau chóng cho anh một câu trả lời.
Vũ Học Dân vội nói, tuy giọng điệu hơi nóng giận, nhưng vẫn không cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc, dù sao cũng chỉ là một tên đệ tử của Diệp Mặc.
Diệp Mặc lạnh lùng nói:
- Anh thấy tôi lo lắm sao? Đến Thiên Long Đầu tôi còn không sợ, mà đi sợ mấy tên côn đồ sao.
Nói xong Diệp Mặc lập tức cúp máy.
Hắn không tin chuyện mình mở phòng mạch ở Lạc Thương mà Vũ Học Dân không biết, nếu đã biết, mà còn để xảy ra chuyện này, hắn có thể biết được thái độ của Vũ Học Dân, cho nên chuyện này nếu Vũ Học Dân không xử lý được, thì đứng trách hắn không khách khí.
Vũ Học Dân cầm lấy điện thoại lại đột nhiên cảm thấy lạnh run, gã ta cảm thấy thái độ của mình có chút vấn đề, sự hung ác của Diệp Mặc gã biết rất rõ, vả lại hắn còn có ơn cứu mạng với mình, với thủ đoạn của hắn nếu như tiêu diệt cái thế lực Thiết Giang ở Lạc Thương thì Vũ Học Dân cũng không lấy làm lạ.
Vả lại bây giờ Diệp Mặc với thái độ này, đã nói lên rằng hắn chuẩn bị sẽ công khai thân phận của mình.
Hắn mà dám công khai thân phận, có nghĩa là hắn có đủ năng lực khiêu chiến Thiên Long Đầu. Kẻ dám khiêu chiến Thiên Long Đầu lại sợ một bè phái xã hội đen nhỏ tại Lạc Thương sao?
Hơn nữa Vũ Học Dân cũng không muốn trở mặt với Diệp Mặc, Diệp Mặc có ơn với y, mà còn là một người không dễ nhìn thấu.
Cũng có thể chuyện này nên trách y, y đã không để ý tình trạng của Diệp Mặc tại Lạc Thương, y chỉ biết Diệp Mặc đã mở một phòng mạch nhỏ tại Lạc Thương, thì không để ý gì nữa, bởi vì y nghĩ người của y sẽ không đi gây chuyện với cái phòng mạch nhỏ bé đó, cho nên y đã không dặn dò đàn em, chủ yếu là bởi y quá bận.
Nhưng người của y đã đi gây chuyện với Diệp Mặc rồi, vốn dĩ đã đánh để tử của Diệp Mặc thì thôi, cùng lắm là đánh cái tên kia một trận, sau đó bồi thường ít tiền. Bây giờ qua thái độ của Diệp Mặc, Vũ Học Dân cảm thấy hắn có ý kiến với mình, Vũ Học Dân không dám chậm trễ, lập tức gọi điện đến Lạc Thương.
- Sư phụ, vừa rồi anh.
Lô Tiểu Trân thấy Diệp Mặc vừa gọi xong điện thoại thì không nói đến chuyện lúc nãy nữa, trong lòng có chút rối ren.
- Như thế là ổn rồi sao?
Trương Ba không biết Diệp Mặc gọi cho ai, mà lại giải quyết nhanh chóng thế, chẳng lẽ chuyện ông ta làm trong hai ngày nay đã được giải quyết mau chóng đến thế sao?
Diệp Mặc gật gật đầu,
- Chắc là được rồi, hai ngày qua phiền anh quá, anh Trương.
Trương Ba liền phẩy tay nói:
- Không có gì đâu, chuyện nên làm thôi.
Diệp Mặc lại nói:
- Lúc nào đó anh hãy mang thằng bé đến đây tôi xem qua nhé, và sau này đừng giới thiệu khách cho phòng mạch của tôi nữa nhé, bởi vì phòng mạch của tôi sẽ điều chỉnh lại.
Trương Ba biết rõ Diệp Mặc rất bản lĩnh, bây giờ Diệp Mặc còn nói sẽ xem qua cho con trai ông nữa, ông ta rất vui. Lần trước sau khi Diệp Mặc khám qua, Xán Xán nhà ông đã không còn phát bệnh nữa, vả lại lần trước tuy đã cho Diệp Mặc khám qua nhưng ông vẫn mang con đến bệnh viện, nhưng chỉ là tốn ít tiền, không giải quyết được gì hết.
Cho nên Xán Xán nhà ông đã không còn phát bệnh, công lao tất nhiên là của Diệp Mặc.
Nhìn thấy Diệp Mặc vừa về đến đã bận chuyện, Trương Ba liền cáo lui.
Diệp Mặc quay đầu nhìn Lô Tiểu Trân đôi mắt đã sưng húp, cô gái này cũng khá đẹp, khuôn mặt đoan chính, tính tình cũng tốt, nếu cô ta đúng là yêu Nhị Hổ, thì đó quả là một cô gái tốt.
Diệp Mặc nhìn thấy một cái máy vi tính và máy in, trong lòng nghĩ rằng, chắc là công việc rất thuận lợi, Nhị Hổ đã sắm cả máy tính.
Thấy Diệp Mặc nhìn vào máy tính, Lô Tiểu Trân liền nói:
- Bởi vì chuyện kinh doanh của phòng mạch quá tốt, tôi đã đề nghị mua một cái máy vi tính để đánh đơn, như thế sẽ đỡ được nhiều việc.
Diệp Mặc gật gật đầu,
- Ây, nhưng sau này sẽ không dùng nữa, bởi vì việc kinh doanh của chúng ta không được như xưa nữa.
- Tại sao?
Lô Tiểu Trân nghĩ, sư phụ đã về thì sẽ càng tốt chứ sao lại không tốt như xưa?