Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 219 : Lạc Ảnh
Ngày đăng: 06:59 30/08/20
Vô Lượng Sơn xưa được gọi là Mông Nhạc Sơn, với danh xưng cao vút trong mây không thấy đỉnh, rộng lớn không thể đo đạc; diện tích mấy ngàn ki-lô-mét vuông, nhưng chỉ mấy ngàn ki-lô-mét vuông, còn chưa đủ để lấy danh xưng là cao vút trong mây không thấy đỉnh, rộng lớn không thể đo đạc
Nhà thơ Đới Gia Chính đời Thanh trong “Vọng Vô Lượng sơn” đã viết: “Cao mạc cao vu vô lượng sơn, cổ thác nam quận nhất hùng quan. Phân đắc điểm thương miên tuyên thế, chu bách dư lý giai tằng loan khẩu tha nga quyền kỳ phát quang trạch, tủng lập vân tiêu bất khả phàn”
Tất cả mọi người biết Đới Gia Chính là đạo quang trong thời nhà Thanh, là thi nhân nổi tiếng trên thi đàn Vân Nam, nhưng có rất ít người biết Đới Gia Chính còn có một người em trai tên là Đới Gia Huy. Gia Khánh năm hai mươi mốt Đới Gia Chính và Đới Gia Huy ở Vô Lượng sơn gặp ẩn môn điểm giới trung nhân, vì tư chất hai người rất tốt, liền mang hai người tiến vào ẩn môn.
Đới Gia Chính một lòng muốn làm quan, cự tuyệt chiêu đồ ẩn môn, Đới Gia Huy thì ở lại, bởi vì nếu hai người đồng thời rời đi Đới Gia Huy sợ người trong ẩn môn sẽ ra tay.
Đới Gia Chính sau khi ra khỏi ẩn môn, năm đó liền tham gia thi hương và đã trúng cử, năm ấy lại là đúng tuổi. Sau đó được phân làm tri huyện Hồ Nam, vẫn không có tin tức của Đới Gia Huy. Bởi vì tưởng niệm người em trai này, Đới Gia Chính lại đi tới Vô Lượng sơn, viết “Vọng Vô Lượng sơn”. Trong đó hàm nghĩa rất rõ ràng, chính là tưởng niệm người em trai của mình.
Trong bài thơ ông viết ý tứ chính là ở bên trong Vô Lượng sơn, diện tích rộng lớn, đứng vững tận trời, xa xa không chỉ ánh mắt bạn có thể thấy những thứ đó. Còn thật sự lý giải “Cao vút trong mây không thấy đỉnh rộng lớn không thể đo đạc” cũng không có bao nhiêu, Đới Gia Chính có lẽ chính là một người trong đó.
Bây giờ Vô Lượng sơn đồng thời là khu bảo hộ tự nhiên cấp quốc gia, cất giấu vô số cảnh đẹp tự nhiên hiếm ai biết đến, đồng thời cũng cất dấu vô số nơi mà không muốn người khác biết tới.
Lúc này ở Vô Lượng sơn nơi vết chân căn bản không thể đặt chỗ đã có một mảng sân lớn, mảnh sân này thoạt nhìn có chút cổ kính, vừa nhìn đã biết có tuổi rồi. Tại bên ngoài sân này, có một đường nhỏ uốn lượn, kéo dài đến dưới chân núi, từ dưới chân núi nhìn ra, khoảng sân này lại giống như một tiên cảnh giấu ở trong mây mù.
Phía trước cửa sân ở phía trên có một chữ “tĩnh” thật to, đây là cửa “tĩnh” trong ẩn môn.
Ở tại một chỗ hẻo lánh trong phòng, Lạc Tố Tố đang ngơ ngác ngồi ở chỗ kia. Không biết suy nghĩ cái gì. Cô trở lại ẩn môn đã một hai tháng rồi, vốn cho là chỉ cần thời gian sẽ khiến cô quên cái tên đàn ông Diệp Mặc kia, nhưng hiện tại đã hai tháng cô không có biện pháp nào để bình ổn tinh thần tu luyện 'Tĩnh tâm quyết” của mình.
Một khi cô nhắm mắt lại, bóng dáng Diệp Mặc sẽ hiện ra ở trước mặt cô. Một màn cảnh tượng làm cho nàng không thể hoàn toàn ẩn mình, thậm chí không chỉ nổi lên một lần
Hắn thiếu chút nữa chết khát, cũng chỉ là uống vào miếng nước đã đem túi nước trả lại cho nàng, bởi vì hắn cũng biết trong sa mạc, nước đối với người khác cũng rất quan trọng, đây là một người đàn ông gì vậy?
Hắn cho dù thiếu chút nữa bị trùng ăn thịt người nuốt chửng, cũng không muốn bỏ lại cô, vẫn ôm cô chạy như điên, đây là người trọng nghĩa kiểu gì?
Hắn vì cứu cô ôm cô tìm kiếm nguồn nước khắp nơi, chính mình khát đến nỗi môi khô nứt nẻ, lại cắt máu cho cô uống nên bị hôn mê. Nhưng Lạc Tố Tố cô chỉ là người lần đầu tiên gặp hắn, muốn nói có ơn với hắn, cũng chỉ là ột ít nước dư thừa mà thôi.
Còn hắn đưa cho mình một vũng thanh tuyền, đó là quà sinh nhật tốt nhất cả đời mình nhận được. Lễ vật này cũng là ở giữa sa mạc đưa cho cô, có ai có thể ở giữa sa mạc tặng loại món quà này? Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Lạc Tố Tố nghĩ tới môi Diệp Mặc, cô hôn qua bờ môi của hắn rất lạnh, rồi lại thật ấm áp. Hiện tại nhớ tới, không ngờ khiến Lạc Tố Tố có chút mê man.
Mình phải quên hắn, nhất định phải quên hắn...
Lạc Tố Tố lại vận chuyển tĩnh tâm quyết, một chu thiên còn chưa tới cô lại phun ra một ngụm máu tươi, đây đã là lần thứ sáu rồi.
- Tố Tố, tu luyện này của chúng ta phải kị vui mừng, kị lo, kị giận, kị tình, kị tổn thương...
Lời nói của sư phụ còn ở bên tai, nhưng cái gì cô đều phạm vào. Nếu sư phụ còn đây, có lẽ cô có thể hỏi sư phụ một chút, nhưng sư phụ đã mất rồi.
Không biết hiện tại cuộc sống của hắn có tốt không, có phải đã làm xong việc rồi hay không, cũng không biết bây giờ hắn ở đâu? Lạc Tố Tố đảo mắt lại nghĩ tới trên người Diệp Mặc.
Chính mình đây là thế nào? Như thế nào trước sau đều nhớ tới hắn? Dường như ở trong ấn tượng của nàng, Diệp Mặc hình như trước kia đã quen với cô, hơn nữa dường như đã quen từ rất lâu. Nhưng mặc cho cô trở mình lan tràn trong trí nhớ của mình, đều chỉ có nhớ lại cùng Diệp Mặc ở giữa sa mạc. Có lẽ, có lẽ ở kiếp trước đã quen hắn rồi.
Cửa phòng Lạc Tố Tố bỗng nhiên mở, một phụ nữ ăn vận đạo cô đi đến. Đạo cô này tên là Tĩnh Tức, là sư thúc của Lạc Tố Tố, tuy rằng đã khoảng bốn mươi tuổi, nhưng khi nhìn lại giống như thiếu phụ chưa đầy ba mươi tuổi. Chẳng những làn da trắng nõn bóng loáng, mặt mày rõ nét, môi ửng đỏ, nhìn kỹ thì cô không ngờ là một phụ nữ cực kỳ mỹ mạo.
Đặc thù nhất là cái mũi của cô có chút cao ngất, nếu không phải mắt của cô màu đen, còn có một mái tóc đen nhánh, thì thoạt nhìn cô lại giống phụ nữ phương Tây.
- Sư thúc.
Lạc Tố Tố đứng lên, xoay người đối với đạo cô này kêu một tiếng.
Đạo cô này nhìn nhìn Lạc Tố Tố, nhíu nhíu mày, nói:
- Tố Tố, con hiện tại đã không thích hợp ở lại tĩnh môn tu luyện nữa rồi, con chỉ có một lần vào hồng trần, đã bị thế giới ồn ào mê hoặc, mất đi hẳn đạo tâm cần phải có. Nhưng con là người trong ẩn môn, lại không thể cho con tái nhập hồng trần...
- Sư thúc.
Lạc Tố Tố bỗng nhiên có chút khẩn trương kêu lên, cô hiểu được sư thúc đối với cô ấy rất không thích, về phần nguyên nhân gì, cũng không rõ. Tuy nhiên cô cũng biết, hẳn là sư thúc vẫn không thích có quan hệ với sư phụ nàng, lúc này sư thúc nói như vậy, nhất định là xử phạt rồi.
Đạo cô này lại lắc lắc đầu nói:
- Tố Tố, kỳ thật con không thể tu luyện tại tĩnh môn của ta, cũng không nhất định phải đi vào chốn hồng trần...
Lạc Tố Tố một hơi còn không dám thở ra, đạo cô này lại tiếp tục nói:
- Thiếu chủ Biên Siêu của Điểm Thương mới ba mươi tuổi, cũng đã tu vi tới hoàng cấp hậu kỳ, tiền đồ không thể lường được. Hơn nữa cổ võ của phái Điểm Thương đối với con mà nói cũng có lợi, huống chi Điểm Thương xưa nay là bằng hữu tốt của môn phái chúng ta, hơn nữa lại cách không xa. Nếu con có thể gả vào Điểm Thương...
- Không…
Lạc Tố Tố sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, bất kể như thế nào cô cũng sẽ không lập gia đình.
Về phần tại sao, đây chẳng qua là một loại cự tuyệt không tự giác từ nội tâm của nàng.
Đạo cô này sắc mặt trầm xuống, lại nói chuyện. Một thanh âm khác lại nói:
- Sư muội Tĩnh Tức, Tố Tố không muốn cũng đừng có bức bách nó, Tĩnh môn chúng ta tuy rằng xuống dốc rồi, cũng chưa tới nỗi phải dùng đến mối quan hệ hôn nhân.
- Vâng, sư tỷ.
Đạo cô đối với người vừa tới cũng ân cần thăm hỏi một tiếng. Tuy nhiên thần thái cũng không có ý cung kính bao nhiêu.
Lạc Tố Tố liền vội vàng tiến lên thi lễ nói:
- Lạc Tố Tố tham kiến chưởng môn sư bá.
- Ừ.
Đạo cô tới sau gật gật đầu, một lát sau mới lên tiếng:
- Tố Tố, lần này con trở về quả thật tồn tại vấn đề rất lớn, lòng của con đã không thể yên tĩnh giống như trước.
Nói tới đây, đạo cô này bắt đầu trầm ngâm, cô dường như đang chuẩn bị xử lý Lạc Tố Tố.
- Chưởng môn sư bá, con muốn thỉnh cầu sư bá một việc, bởi vì lần này Tố Tố ra ngoài, đã xảy ra một số chuyện. Nếu không đem chuyện này hoàn toàn xử lý, chỉ sợ Tố Tố rất khó định tâm tu luyện, cho nên Tố Tố thỉnh cầu chưởng môn sư bá cho phép, để Tố Tố ra ngoài thêm một lần nữa.
Lạc Tố Tố bỗng nhiên rất muốn đi thăm Diệp Mặc, cô có một loại ý niệm trong đầu, chính là rất muốn hỏi Diệp Mặc có phải đã từng thấy qua cô hay không, hoặc là ở chỗ nào đối với cô có ấn tượng.
- Không được.
Tĩnh Tức lên tiếng ngắt lời nói:
- Tĩnh Nhàn sư tỷ, Tố Tố tâm niệm hồng trần, nếu vào hồng trần lần nữa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng người chịu nhục nhã cũng là môn phái chúng ta.
Lạc Tố Tố bị những lời này của Tĩnh Tức sư thúc làm cho tức giận phát run, nhưng cô không dám có bất kỳ dị nghị gì.
Tĩnh Nhàn lại gật gật đầu nói:
- Vậy theo em thì nên như thế nào?
Tĩnh Tức nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Lạc Tố Tố một cái, chỉ có điều thuận miệng nói
- Theo em, Tố Tố lần trước đi ra ngoài cũng đã trái với môn quy, sau khi trở về quả nhiên không thể tiếp tục tu luyện. Em nghĩ nên đem nó nhập hàn thất đóng cửa ba năm.
Lạc Tố Tố rùng mình một cái, vào hàn thất cấm cửa ba năm, chính là tương đương với tử hình. Cô hiện tại mới tu vi tới hoàng cấp trung kỳ, vào hàn thất đó là một con đường chết. Sư phụ của nàng cũng là bởi vì ở hàn thất bị cấm cửa hai năm, khi trở ra đã là dầu hết đèn tắt rồi, không đến ba tháng liền buông tay nhân gian. Năm đó sư phụ của mình là bị sư thúc này xách vào hàn thất, hiện tại không nghĩ tới mình cũng tay ả đưa vào hàn thất.
Tĩnh Nhàn nhìn thoáng qua Tĩnh Tức, thở dài nói:
- Tố Tố, bằng không con hãy đi Điểm Thương cũng tốt.
Lạc Tố Tố lại lắc lắc đầu nói:
- Chưởng môn sư bá, con đi hàn thất.
- Hừ. Không biết lòng tốt của người khác.
Tĩnh Tức thậm chí ngay cả Tĩnh Nhàn cũng không để ý, xoay người rời đi.
- Ôi...
Tĩnh Nhàn nhìn thoáng qua Lạc Tố Tố, thở dài một tiếng xoay người đi ra ngoài, tuy rằng cô biết Tĩnh Tức có ý trả thù sư phụ Lạc Tố Tố, nhưng cô đã hết cách.
- Chưởng môn sư bá, con muốn đổi tên của mình.
Lạc Tố Tố bỗng nhiên gọi lại đạo cô Tĩnh Nhàn khi cô sắp rời đi.
Tĩnh Nhàn quay đầu, có chút áy náy nhìn Lạc Tố Tố một chút nói:
- Tố Tố, con nói đi, ta giúp con ở trong môn phái sửa đổi, chuyện này ta vẫn là có thể làm được.
Cô cũng hiểu được Lạc Tố Tố chuyến này đi hàn thất, liền không còn có ngày trở về. Nhưng cô cũng không dám ngăn trở quyết định của Tĩnh Tức, cô cảm giác rất có lỗi với sư phụ Tĩnh Tâm của Lạc Tố Tố và Lạc Tố Tố.
Lạc Tố Tố không phải đồ ngốc, Tĩnh Nhàn là chưởng môn, lại chịu sự kìm hãm của Tĩnh Tức. Nếu không phải có nhược điểm gì bị Tĩnh Tức sư thúc bắt được, cô là tuyệt đối không tin đấy.
- Sư bá, con muốn đổi tên thành Lạc Ảnh, con thường trong mộng phát hiện mình tên Lạc Ảnh.
Lạc Tố Tố mở miệng nói, trong nội tâm nàng đầy sự lo lắng cho vị sư bá này.
Tĩnh Nhàn nhìn nhìn Lạc Tố Tố liếc mắt một cái, gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một mặt ngọc giao cho Lạc Tố Tố, sau đó nói:
- Tố Tố, về sau con chính là Lạc Ảnh, mặt ngọc này là lần trước ở hội giao lưu pháp khí Lạc Thương, một người quen trao đổi, tặng cho ta. Đây là một pháp khí chân chính, hiện tại tặng cho con, con tự lo cho tốt, ta đi đây.
Nhà thơ Đới Gia Chính đời Thanh trong “Vọng Vô Lượng sơn” đã viết: “Cao mạc cao vu vô lượng sơn, cổ thác nam quận nhất hùng quan. Phân đắc điểm thương miên tuyên thế, chu bách dư lý giai tằng loan khẩu tha nga quyền kỳ phát quang trạch, tủng lập vân tiêu bất khả phàn”
Tất cả mọi người biết Đới Gia Chính là đạo quang trong thời nhà Thanh, là thi nhân nổi tiếng trên thi đàn Vân Nam, nhưng có rất ít người biết Đới Gia Chính còn có một người em trai tên là Đới Gia Huy. Gia Khánh năm hai mươi mốt Đới Gia Chính và Đới Gia Huy ở Vô Lượng sơn gặp ẩn môn điểm giới trung nhân, vì tư chất hai người rất tốt, liền mang hai người tiến vào ẩn môn.
Đới Gia Chính một lòng muốn làm quan, cự tuyệt chiêu đồ ẩn môn, Đới Gia Huy thì ở lại, bởi vì nếu hai người đồng thời rời đi Đới Gia Huy sợ người trong ẩn môn sẽ ra tay.
Đới Gia Chính sau khi ra khỏi ẩn môn, năm đó liền tham gia thi hương và đã trúng cử, năm ấy lại là đúng tuổi. Sau đó được phân làm tri huyện Hồ Nam, vẫn không có tin tức của Đới Gia Huy. Bởi vì tưởng niệm người em trai này, Đới Gia Chính lại đi tới Vô Lượng sơn, viết “Vọng Vô Lượng sơn”. Trong đó hàm nghĩa rất rõ ràng, chính là tưởng niệm người em trai của mình.
Trong bài thơ ông viết ý tứ chính là ở bên trong Vô Lượng sơn, diện tích rộng lớn, đứng vững tận trời, xa xa không chỉ ánh mắt bạn có thể thấy những thứ đó. Còn thật sự lý giải “Cao vút trong mây không thấy đỉnh rộng lớn không thể đo đạc” cũng không có bao nhiêu, Đới Gia Chính có lẽ chính là một người trong đó.
Bây giờ Vô Lượng sơn đồng thời là khu bảo hộ tự nhiên cấp quốc gia, cất giấu vô số cảnh đẹp tự nhiên hiếm ai biết đến, đồng thời cũng cất dấu vô số nơi mà không muốn người khác biết tới.
Lúc này ở Vô Lượng sơn nơi vết chân căn bản không thể đặt chỗ đã có một mảng sân lớn, mảnh sân này thoạt nhìn có chút cổ kính, vừa nhìn đã biết có tuổi rồi. Tại bên ngoài sân này, có một đường nhỏ uốn lượn, kéo dài đến dưới chân núi, từ dưới chân núi nhìn ra, khoảng sân này lại giống như một tiên cảnh giấu ở trong mây mù.
Phía trước cửa sân ở phía trên có một chữ “tĩnh” thật to, đây là cửa “tĩnh” trong ẩn môn.
Ở tại một chỗ hẻo lánh trong phòng, Lạc Tố Tố đang ngơ ngác ngồi ở chỗ kia. Không biết suy nghĩ cái gì. Cô trở lại ẩn môn đã một hai tháng rồi, vốn cho là chỉ cần thời gian sẽ khiến cô quên cái tên đàn ông Diệp Mặc kia, nhưng hiện tại đã hai tháng cô không có biện pháp nào để bình ổn tinh thần tu luyện 'Tĩnh tâm quyết” của mình.
Một khi cô nhắm mắt lại, bóng dáng Diệp Mặc sẽ hiện ra ở trước mặt cô. Một màn cảnh tượng làm cho nàng không thể hoàn toàn ẩn mình, thậm chí không chỉ nổi lên một lần
Hắn thiếu chút nữa chết khát, cũng chỉ là uống vào miếng nước đã đem túi nước trả lại cho nàng, bởi vì hắn cũng biết trong sa mạc, nước đối với người khác cũng rất quan trọng, đây là một người đàn ông gì vậy?
Hắn cho dù thiếu chút nữa bị trùng ăn thịt người nuốt chửng, cũng không muốn bỏ lại cô, vẫn ôm cô chạy như điên, đây là người trọng nghĩa kiểu gì?
Hắn vì cứu cô ôm cô tìm kiếm nguồn nước khắp nơi, chính mình khát đến nỗi môi khô nứt nẻ, lại cắt máu cho cô uống nên bị hôn mê. Nhưng Lạc Tố Tố cô chỉ là người lần đầu tiên gặp hắn, muốn nói có ơn với hắn, cũng chỉ là ột ít nước dư thừa mà thôi.
Còn hắn đưa cho mình một vũng thanh tuyền, đó là quà sinh nhật tốt nhất cả đời mình nhận được. Lễ vật này cũng là ở giữa sa mạc đưa cho cô, có ai có thể ở giữa sa mạc tặng loại món quà này? Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Lạc Tố Tố nghĩ tới môi Diệp Mặc, cô hôn qua bờ môi của hắn rất lạnh, rồi lại thật ấm áp. Hiện tại nhớ tới, không ngờ khiến Lạc Tố Tố có chút mê man.
Mình phải quên hắn, nhất định phải quên hắn...
Lạc Tố Tố lại vận chuyển tĩnh tâm quyết, một chu thiên còn chưa tới cô lại phun ra một ngụm máu tươi, đây đã là lần thứ sáu rồi.
- Tố Tố, tu luyện này của chúng ta phải kị vui mừng, kị lo, kị giận, kị tình, kị tổn thương...
Lời nói của sư phụ còn ở bên tai, nhưng cái gì cô đều phạm vào. Nếu sư phụ còn đây, có lẽ cô có thể hỏi sư phụ một chút, nhưng sư phụ đã mất rồi.
Không biết hiện tại cuộc sống của hắn có tốt không, có phải đã làm xong việc rồi hay không, cũng không biết bây giờ hắn ở đâu? Lạc Tố Tố đảo mắt lại nghĩ tới trên người Diệp Mặc.
Chính mình đây là thế nào? Như thế nào trước sau đều nhớ tới hắn? Dường như ở trong ấn tượng của nàng, Diệp Mặc hình như trước kia đã quen với cô, hơn nữa dường như đã quen từ rất lâu. Nhưng mặc cho cô trở mình lan tràn trong trí nhớ của mình, đều chỉ có nhớ lại cùng Diệp Mặc ở giữa sa mạc. Có lẽ, có lẽ ở kiếp trước đã quen hắn rồi.
Cửa phòng Lạc Tố Tố bỗng nhiên mở, một phụ nữ ăn vận đạo cô đi đến. Đạo cô này tên là Tĩnh Tức, là sư thúc của Lạc Tố Tố, tuy rằng đã khoảng bốn mươi tuổi, nhưng khi nhìn lại giống như thiếu phụ chưa đầy ba mươi tuổi. Chẳng những làn da trắng nõn bóng loáng, mặt mày rõ nét, môi ửng đỏ, nhìn kỹ thì cô không ngờ là một phụ nữ cực kỳ mỹ mạo.
Đặc thù nhất là cái mũi của cô có chút cao ngất, nếu không phải mắt của cô màu đen, còn có một mái tóc đen nhánh, thì thoạt nhìn cô lại giống phụ nữ phương Tây.
- Sư thúc.
Lạc Tố Tố đứng lên, xoay người đối với đạo cô này kêu một tiếng.
Đạo cô này nhìn nhìn Lạc Tố Tố, nhíu nhíu mày, nói:
- Tố Tố, con hiện tại đã không thích hợp ở lại tĩnh môn tu luyện nữa rồi, con chỉ có một lần vào hồng trần, đã bị thế giới ồn ào mê hoặc, mất đi hẳn đạo tâm cần phải có. Nhưng con là người trong ẩn môn, lại không thể cho con tái nhập hồng trần...
- Sư thúc.
Lạc Tố Tố bỗng nhiên có chút khẩn trương kêu lên, cô hiểu được sư thúc đối với cô ấy rất không thích, về phần nguyên nhân gì, cũng không rõ. Tuy nhiên cô cũng biết, hẳn là sư thúc vẫn không thích có quan hệ với sư phụ nàng, lúc này sư thúc nói như vậy, nhất định là xử phạt rồi.
Đạo cô này lại lắc lắc đầu nói:
- Tố Tố, kỳ thật con không thể tu luyện tại tĩnh môn của ta, cũng không nhất định phải đi vào chốn hồng trần...
Lạc Tố Tố một hơi còn không dám thở ra, đạo cô này lại tiếp tục nói:
- Thiếu chủ Biên Siêu của Điểm Thương mới ba mươi tuổi, cũng đã tu vi tới hoàng cấp hậu kỳ, tiền đồ không thể lường được. Hơn nữa cổ võ của phái Điểm Thương đối với con mà nói cũng có lợi, huống chi Điểm Thương xưa nay là bằng hữu tốt của môn phái chúng ta, hơn nữa lại cách không xa. Nếu con có thể gả vào Điểm Thương...
- Không…
Lạc Tố Tố sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, bất kể như thế nào cô cũng sẽ không lập gia đình.
Về phần tại sao, đây chẳng qua là một loại cự tuyệt không tự giác từ nội tâm của nàng.
Đạo cô này sắc mặt trầm xuống, lại nói chuyện. Một thanh âm khác lại nói:
- Sư muội Tĩnh Tức, Tố Tố không muốn cũng đừng có bức bách nó, Tĩnh môn chúng ta tuy rằng xuống dốc rồi, cũng chưa tới nỗi phải dùng đến mối quan hệ hôn nhân.
- Vâng, sư tỷ.
Đạo cô đối với người vừa tới cũng ân cần thăm hỏi một tiếng. Tuy nhiên thần thái cũng không có ý cung kính bao nhiêu.
Lạc Tố Tố liền vội vàng tiến lên thi lễ nói:
- Lạc Tố Tố tham kiến chưởng môn sư bá.
- Ừ.
Đạo cô tới sau gật gật đầu, một lát sau mới lên tiếng:
- Tố Tố, lần này con trở về quả thật tồn tại vấn đề rất lớn, lòng của con đã không thể yên tĩnh giống như trước.
Nói tới đây, đạo cô này bắt đầu trầm ngâm, cô dường như đang chuẩn bị xử lý Lạc Tố Tố.
- Chưởng môn sư bá, con muốn thỉnh cầu sư bá một việc, bởi vì lần này Tố Tố ra ngoài, đã xảy ra một số chuyện. Nếu không đem chuyện này hoàn toàn xử lý, chỉ sợ Tố Tố rất khó định tâm tu luyện, cho nên Tố Tố thỉnh cầu chưởng môn sư bá cho phép, để Tố Tố ra ngoài thêm một lần nữa.
Lạc Tố Tố bỗng nhiên rất muốn đi thăm Diệp Mặc, cô có một loại ý niệm trong đầu, chính là rất muốn hỏi Diệp Mặc có phải đã từng thấy qua cô hay không, hoặc là ở chỗ nào đối với cô có ấn tượng.
- Không được.
Tĩnh Tức lên tiếng ngắt lời nói:
- Tĩnh Nhàn sư tỷ, Tố Tố tâm niệm hồng trần, nếu vào hồng trần lần nữa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng người chịu nhục nhã cũng là môn phái chúng ta.
Lạc Tố Tố bị những lời này của Tĩnh Tức sư thúc làm cho tức giận phát run, nhưng cô không dám có bất kỳ dị nghị gì.
Tĩnh Nhàn lại gật gật đầu nói:
- Vậy theo em thì nên như thế nào?
Tĩnh Tức nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Lạc Tố Tố một cái, chỉ có điều thuận miệng nói
- Theo em, Tố Tố lần trước đi ra ngoài cũng đã trái với môn quy, sau khi trở về quả nhiên không thể tiếp tục tu luyện. Em nghĩ nên đem nó nhập hàn thất đóng cửa ba năm.
Lạc Tố Tố rùng mình một cái, vào hàn thất cấm cửa ba năm, chính là tương đương với tử hình. Cô hiện tại mới tu vi tới hoàng cấp trung kỳ, vào hàn thất đó là một con đường chết. Sư phụ của nàng cũng là bởi vì ở hàn thất bị cấm cửa hai năm, khi trở ra đã là dầu hết đèn tắt rồi, không đến ba tháng liền buông tay nhân gian. Năm đó sư phụ của mình là bị sư thúc này xách vào hàn thất, hiện tại không nghĩ tới mình cũng tay ả đưa vào hàn thất.
Tĩnh Nhàn nhìn thoáng qua Tĩnh Tức, thở dài nói:
- Tố Tố, bằng không con hãy đi Điểm Thương cũng tốt.
Lạc Tố Tố lại lắc lắc đầu nói:
- Chưởng môn sư bá, con đi hàn thất.
- Hừ. Không biết lòng tốt của người khác.
Tĩnh Tức thậm chí ngay cả Tĩnh Nhàn cũng không để ý, xoay người rời đi.
- Ôi...
Tĩnh Nhàn nhìn thoáng qua Lạc Tố Tố, thở dài một tiếng xoay người đi ra ngoài, tuy rằng cô biết Tĩnh Tức có ý trả thù sư phụ Lạc Tố Tố, nhưng cô đã hết cách.
- Chưởng môn sư bá, con muốn đổi tên của mình.
Lạc Tố Tố bỗng nhiên gọi lại đạo cô Tĩnh Nhàn khi cô sắp rời đi.
Tĩnh Nhàn quay đầu, có chút áy náy nhìn Lạc Tố Tố một chút nói:
- Tố Tố, con nói đi, ta giúp con ở trong môn phái sửa đổi, chuyện này ta vẫn là có thể làm được.
Cô cũng hiểu được Lạc Tố Tố chuyến này đi hàn thất, liền không còn có ngày trở về. Nhưng cô cũng không dám ngăn trở quyết định của Tĩnh Tức, cô cảm giác rất có lỗi với sư phụ Tĩnh Tâm của Lạc Tố Tố và Lạc Tố Tố.
Lạc Tố Tố không phải đồ ngốc, Tĩnh Nhàn là chưởng môn, lại chịu sự kìm hãm của Tĩnh Tức. Nếu không phải có nhược điểm gì bị Tĩnh Tức sư thúc bắt được, cô là tuyệt đối không tin đấy.
- Sư bá, con muốn đổi tên thành Lạc Ảnh, con thường trong mộng phát hiện mình tên Lạc Ảnh.
Lạc Tố Tố mở miệng nói, trong nội tâm nàng đầy sự lo lắng cho vị sư bá này.
Tĩnh Nhàn nhìn nhìn Lạc Tố Tố liếc mắt một cái, gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một mặt ngọc giao cho Lạc Tố Tố, sau đó nói:
- Tố Tố, về sau con chính là Lạc Ảnh, mặt ngọc này là lần trước ở hội giao lưu pháp khí Lạc Thương, một người quen trao đổi, tặng cho ta. Đây là một pháp khí chân chính, hiện tại tặng cho con, con tự lo cho tốt, ta đi đây.