Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 239 : Em biết
Ngày đăng: 06:59 30/08/20
Diệp Mặc thở dài hắn biết tâm tư của Ninh Khinh Tuyết, nhưng đến lúc này hắn mới biết Ninh Khinh Tuyết yếu đến cỡ nào, chân của cô thậm chí đang run rẩy, rõ ràng là đứng cũng có chút khó khăn.
- Khinh Tuyết, những thứ khác đợi lát nữa hãy nói, nếu em tin anh thì hãy nghe lời anh, ngồi xuống đi.
Diệp Mặc cẩn thận dìu Ninh Khinh Tuyết ngồi xuống.
- Ừ, em nghe lời anh…
Ninh Khinh Tuyết chỉ nói mấy chữ thì lần nữa im lặng muốn ngủ, Diệp Mặc biết cô hẳn là rất mệt, lúc này không nên quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Diệp Mặc đặt Ninh Khinh Tuyết xuống, cầm lấy cây trường đao đi đến bên cạnh vách tường, quả là trên vách tường có mấy lổ nhỏ mà Ninh Khinh Tuyết đã đào, xem ra lúc nãy cô cũng mới vừa từ đây trèo lên cây hái quả.
Diệp Mặc đã khôi phục chút sức lực, một hơi leo lên cái cây cao bảy mét, trên đó chỉ có năm quả to bằng quả trứng.
Tuy rằng nếu trèo lên nữa thì vẫn có quả, nhưng Diệp Mặc biết rằng, nếu tiếp tục lên nữa, thì thể lực của hắn cũng không đủ, vả lại cái quan trọng nhất bây giờ chính là Ninh Khinh Tuyết đang rất cần phải ăn, hái hết cả năm quả trên cây xuống, Diệp Mặc ngước đầu lên nhìn, trên cây vẫn là năm quả.
Xem ra loại cây này chỉ kết năm trái, Ninh Khinh Tuyết nói rằng cô ta đã ăn rất nhiều, thậm chí không thích ăn, quả nhiên là đang lừa hắn. Trong tích tắc, trong lòng Diệp Mặc đột nhiên cảm thấy một chút thương hại. Có nhiều lúc, muốn hiểu được một người quả là khó. Nếu như lúc trước hắn trực tiếp rời khỏi Ninh Hải, hai người không còn liên lạc nhau, có thể là, cả cuộc đời này hắn cũng sẽ không biết được cái mặt này của Ninh Khinh Tuyết.
Lúc Diệp Mặc trở lại thấy Ninh Khinh Tuyết đã tỉnh đang muốn giãy dụa đứng dậy nhưng có thể cô quá yếu, hơi miễn cưỡng, Diệp Mặc nhanh chóng tiến lên phía trước dìu cô dậy đồng thời lấy năm quả đưa cho cô:
- Em ăn đi.
- Anh đến vách núi hái trái cây à?
Ninh Khinh Tuyết biết Diệp Mặc chắc là đi hái quả rồi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Hẳn là em rất đói, ăn chút trước rồi hãy nói.
Ninh Khinh Tuyết gật đầu, lấy hai quả sau đó nói:
- Em ăn hai quả là đủ, còn lại anh ăn đi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Anh đã ăn rồi.
Ninh Khinh Tuyết ngơ ngác một chút sau đó “Phì” một tiếng cười ra, nhưng ngay sau đó vòng mắt lại đỏ lên, nhìn Diệp Mặc một lúc lâu mới nói:
- Em biết mỗi cây chỉ có năm trái em đếm rồi, bây giờ anh có năm trái, em nhất định không ăn, trừ phi anh hái hai cây, nhưng em biết anh chỉ hái một cây thôi đúng không?
Diệp Mặc có chút lúng túng gật đầu, lập tức nói:
- Lúc đầu không phải em cũng nói em ăn rồi sao? Nhưng em cho anh cũng là năm trái mà.
Mặt Ninh Khinh Tuyết đỏ ửng, cắn một miếng, mới nhẹ giọng nói:
- Đúng là em ăn rồi, anh không thấy có một trái đã bị em cắn một miếng sao?
- Tại sao em chỉ ăn một miếng? Còn nữa tại sao em biết anh chỉ hái năm quả rồi trở lại?
Diệp Mặc có chút kinh ngạc hỏi lần nữa.
- Em biết rõ mà.
Ninh Khinh Tuyết chỉ nói ngắn gọn bốn chữ không nói gì nữa.
Diệp Mặc nghe là biết cô chỉ trả lời câu sau, mà câu trả lời có chút không rõ ràng về việc tại sao chỉ ăn một miếng lại không nói.
- Em biết sao?
Diệp Mặc lặp lại câu đó, rất nhanh hắn đã hiểu ra là mình lo lắng Ninh Khinh Tuyết nhất định sẽ không leo đến chỗ cao hơn để hái quả, mà là lấy về cho cô ấy ăn trước mới yên tâm, nhưng Ninh Khinh Tuyết nói cô ấy biết có nghĩa là cô ấy đã hiểu rõ tâm tính của mình.
Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết đang ăn chậm rãi, hắn đã hơi hiểu ra rằng tại sao Ninh Khinh Tuyết lại đuổi theo hắn đến như vậy, tìm kiếm hắn khắp nơi, thì ra trong lòng cô ta, mình đã trở thành một người đáng để tin cậy, một tích tắc Diệp Mặc lại không biết nói thêm gì nữa.
Thái độ ăn quả của Ninh Khinh Tuyết quả là điềm đạm, khiến Diệp Mặc đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hai người cùng ăn cơm ở Ninh Hải. Cô ấy cũng không nói gì y như thế, nhưng cách suy nghĩ lúc đó và lúc này đúng là cách nhau khá xa.
Ánh mắt của Diệp Mặc chú ý đến ngực của Ninh Khinh Tuyết. Quần áo của cô bị cứa rách đến thảm hại, vả lại ngực cũng bị vài vết thương, màu trắng ngần phần trước ngực ẩn hiện, khiến Diệp Mặc nghĩ đến cảnh tượng vào cái đêm hắn trị vết thương cho cô.
Ninh Khinh Tuyết ăn hết một quả, ngước đầu lên nhìn thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào ngực mình, mặt đỏ bừng, theo phản xạ cô lấy tay che lại, trong lòng không hề có chút tức giận, chỉ là một sự xấu hổ theo tự nhiên mà thôi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, đang muốn thu ánh mắt về, nhưng đột nhiên hắn nghĩ ra, nếu lỡ như các vết thương của Ninh Khinh Tuyết bị nhiễm trùng thì sao? Mình là kẻ tu luyện, không sợ vi khuẩn nhiễm trùng, nhưng Ninh Khinh Tuyết thì sao?
Đột nhiên Diệp Mặc rùng mình, hắn đã hiểu tại sao Ninh Khinh Tuyết chỉ cắn một miếng quả đó rồi, cô ta sợ mình trúng độc, nhất định là như thế. Cô ta không biết loại quả này có độc hay không, nên đã cắn thử một miếng trước, sau đó mới để mình ăn.
- Khinh Tuyết…
Diệp Mặc bỗng gọi một tiếng, Ninh Khinh Tuyết có chút kỳ lạ nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc đột nhiên dang tay ôm cô vào lòng, trong lòng Ninh Khinh Tuyết vui mừng đây là lần đầu Diệp Mặc ôm cô vào lòng, tuy cô có chút xấu hổ, nhưng cô đã không giãy dụa.
- Thực ra anh chỉ là một thằng nghèo mà thôi, tại sao em còn như vậy, thực ra em có thể tìm một người tốt hơn anh, anh…
Miệng của Diệp Mặc bị Ninh Khinh Tuyết dùng tay chặn lại.
Qua một hồi lâu Ninh Khinh Tuyết mới nói:
- Bời vì em yêu anh rồi, cho dù anh là như vậy… em cũng không quan tâm, em chỉ muốn cùng với anh là được rồi.
Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa dứt lời, thì cảm thấy có một vật cứng ở phía sau chống vào vùng eo sau. Bởi vì Diệp Mặc có chút cảm động, vả lại còn được ôm một cô gái đẹp vào lòng, thậm chí quần áo của cả hai còn không đứng đắn nữa, muốn không phản ứng cũng không được.
Ninh Khinh Tuyết chưa trải qua chuyện đời, tuy ngoài miệng cũng có nói đôi chút, nhưng đối với chuyện này cô không hề có cảm giác lần đầu, không ngờ lại như Vân Băng đưa tay bắt lấy. Nhưng cô vừa mới với tay, thì lập tức hiểu ra chuyện gì, mau chóng buông tay, rúc đầu vào ngực Diệp Mặc, không dám ngước lên nữa.
Trong tim cô đập ‘thình thịch’ liên hồi, tuy cô chưa nếm trải sự đời, nhưng chuyện này cô cũng biết được, nhưng không ngờ Diệp Mặc cũng bình thường, chẳng lẽ…
Lúc này Ninh Khinh Tuyết đã hiểu nhất định là người nhà họ Diệp muốn đuổi Diệp Mặc đi, mới nói rằng Diệp Mặc là kẻ như vậy. Thì ra hắn ta vốn bình thường, lúc đó mình cũng nghĩ hắn như vậy, nên mới dám kết hôn và ở cùng hắn, nếu lỡ lúc đó mình biết hắn không phải như vậy, thì mình còn dám ở với hắn không?
Ninh Khinh Tuyết nghĩ đến đây, cô thậm chí có chút cảm kích những người tung tin đồn của nhà họ Diệp.
Tuy Diệp Mặc cũng có chút ngại ngùng, nhưng cũng là tự nhiên, chuyện này có phản ứng cũng không tránh khỏi. Ai bảo hắn là người đàn ông huyết khí phương cương chứ, có một sự tiếp xúc với người phụ nữ bán khỏa thân đẹp như vậy, không phản ứng mới là chuyện lạ.
Hắn đành nói:
- À, anh xin lỗi, anh không thể khống chế được…
Thấy Diệp Mặc còn đang muốn giải thích, Ninh Khinh Tuyết càng không biết phải làm sao, chỉ còn cách nói rất nhỏ:
- Đồ xấu xa…
Rất lâu sau không thấy Diệp Mặc trả lời, Ninh Khinh Tuyết nghĩ rằng Diệp Mặc có hơi tức giận, cô mau ngẩng đầu lên, thì thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm, lại giật mình rụt đầu lại như chim đà điểu, nói rất nhỏ:
- Em rất thích, nhưng bây giờ thì chưa được, đợi sau khi về…
Diệp Mặc giật mình, thậm chí nửa câu sau hắn còn như không nghe thấy, lập tức lạnh tanh, Ninh Khinh Tuyết ngồi vào người của Diệp Mặc, Diệp Mặc mất hết cảm giác đương nhiên là cô biết, cô nghi hoặc ngước đầu lên nhìn hắn.
Diệp Mặc có chút áy náy nói:
- Khinh Tuyết, xin lỗi…
Nghe xong lời của Diệp Mặc, mặt Ninh Khinh Tuyết trở nên trắng bệch, cô giãy dụa đứng lên.
Diệp Mặc nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ có chút khởi sắc nay lại trắng bệch, hắn lập tức hiểu ngay, vị trí của mình ở trong lòng cô ta nặng đến cỡ nào, hắn liền ôm cô lại.
Ninh Khinh Tuyết vốn muốn ngồi dậy nhưng lại bị Diệp Mặc ôm lấy lần nữa, cô không chống đối nữa, mà dụi dụi đôi mắt không nói gì nữa, đến trái quả trong tay cũng không cắn thêm miếng nào nữa.
Chuyện phải đến thì sẽ đến thôi, muốn tránh cũng không được. Diệp Mặc thở một hơi dài, định thần lại nói:
- Khinh Tuyết, thật ra em đối với anh như thế, anh cũng rất thích em. Nếu như không có Lạc Ảnh, dù sao thì ở đây cũng không thể thăng lên cấp bậc cao hơn, chi bằng anh sẽ sống trọn đời với em. Nhưng, có nhiều lúc anh không thể làm được, Bởi vì trong lòng anh còn có Lạc Ảnh, khi chưa tìm ra cô ấy, anh không thể làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô ấy…
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Diệp Mặc nói:
- Lạc Ảnh? Cô ta là ai?
Diệp Mặc trầm mặc rất lâu sau, hắn cảm thấy nếu mình không nói việc này ra rất có lỗi với lòng si tình của Ninh Khinh Tuyết, qua một lúc lâu hắn vẫn nói:
- Lạc Ảnh là người phụ nữ kiếp trước của anh, cô ấy có lẽ ở một thế giới khác, cũng có thể ở cách anh không xa, nhưng anh lại không tìm được cô ấy… Khinh Tuyết, em có cho rằng anh lừa em, bịa ra một cô gái kiếp trước không?
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu kiên quyết nói:
- Không đâu.
Nếu như là trước kia, thì cô thậm chí không do dự mà bỏ đi ngay, nhưng bây giờ cô đã trải qua rất nhiều chuyện, pháp khí, bùa chú, Thần Long Giá, tiếng kêu gào khủng khiếp mà cô không nhìn thấy được bên cạnh cái hố trời…
Ninh Khinh Tuyết bây giờ không còn là cô gái sẽ đi cười nhạo Tô Tịnh Văn khi cô ta nói về chuyện bùa chú, cô đã trưởng thành lên rất nhiều rất nhiều. Cho dù là kinh nghiệm sống, hay là sự hiểu rõ về tình yêu, thì cô cũng không còn là Ninh Khinh Tuyết của ngày xưa nữa.
Nếu như vẫn là cô của trước kia, thậm chí cô không do dự mà tìm người, thông qua trực thăng mà cứu Diệp Mặc, nhưng giờ đây cô có thể nghĩ đến chuyện của nhà họ Tống. Nếu như là cô của trước kia, cô tuyệt đối sẽ không vì một tình yêu không lời hứa, mà một mình đi mạo hiểm hết lần này đến lần khác, nhưng giờ đây cô làm mà không tính toán.
- Cảm ơn em, Khinh Tuyết, cảm ơn em đã tin anh.
Diệp Mặc có chút cảm kích ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng, dường như cảm thấy đột ngột lại buông lỏng ra nói tiếp:
- Anh luôn cảm giác Lạc Ảnh ở một nơi nào đó, anh nhất định tìm được cô ta. Lúc đầu nếu không phải cô ta thì Diệp Mặc này đã không còn nữa, cô ta và em đều quan tâm anh.
Diệp Mặc cũng không nói chuyện trước đây, Ninh Khinh Tuyết cũng không hỏi, có những chuyện chỉ ngầm hiểu là được rồi.
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Mặc nói:
- Em biết, anh có thể hiểu rõ em và cô ta đều quan tâm đến anh là em hài lòng rồi, nhưng anh có thể hứa với em một chuyện không?
- Khinh Tuyết, những thứ khác đợi lát nữa hãy nói, nếu em tin anh thì hãy nghe lời anh, ngồi xuống đi.
Diệp Mặc cẩn thận dìu Ninh Khinh Tuyết ngồi xuống.
- Ừ, em nghe lời anh…
Ninh Khinh Tuyết chỉ nói mấy chữ thì lần nữa im lặng muốn ngủ, Diệp Mặc biết cô hẳn là rất mệt, lúc này không nên quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Diệp Mặc đặt Ninh Khinh Tuyết xuống, cầm lấy cây trường đao đi đến bên cạnh vách tường, quả là trên vách tường có mấy lổ nhỏ mà Ninh Khinh Tuyết đã đào, xem ra lúc nãy cô cũng mới vừa từ đây trèo lên cây hái quả.
Diệp Mặc đã khôi phục chút sức lực, một hơi leo lên cái cây cao bảy mét, trên đó chỉ có năm quả to bằng quả trứng.
Tuy rằng nếu trèo lên nữa thì vẫn có quả, nhưng Diệp Mặc biết rằng, nếu tiếp tục lên nữa, thì thể lực của hắn cũng không đủ, vả lại cái quan trọng nhất bây giờ chính là Ninh Khinh Tuyết đang rất cần phải ăn, hái hết cả năm quả trên cây xuống, Diệp Mặc ngước đầu lên nhìn, trên cây vẫn là năm quả.
Xem ra loại cây này chỉ kết năm trái, Ninh Khinh Tuyết nói rằng cô ta đã ăn rất nhiều, thậm chí không thích ăn, quả nhiên là đang lừa hắn. Trong tích tắc, trong lòng Diệp Mặc đột nhiên cảm thấy một chút thương hại. Có nhiều lúc, muốn hiểu được một người quả là khó. Nếu như lúc trước hắn trực tiếp rời khỏi Ninh Hải, hai người không còn liên lạc nhau, có thể là, cả cuộc đời này hắn cũng sẽ không biết được cái mặt này của Ninh Khinh Tuyết.
Lúc Diệp Mặc trở lại thấy Ninh Khinh Tuyết đã tỉnh đang muốn giãy dụa đứng dậy nhưng có thể cô quá yếu, hơi miễn cưỡng, Diệp Mặc nhanh chóng tiến lên phía trước dìu cô dậy đồng thời lấy năm quả đưa cho cô:
- Em ăn đi.
- Anh đến vách núi hái trái cây à?
Ninh Khinh Tuyết biết Diệp Mặc chắc là đi hái quả rồi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Hẳn là em rất đói, ăn chút trước rồi hãy nói.
Ninh Khinh Tuyết gật đầu, lấy hai quả sau đó nói:
- Em ăn hai quả là đủ, còn lại anh ăn đi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Anh đã ăn rồi.
Ninh Khinh Tuyết ngơ ngác một chút sau đó “Phì” một tiếng cười ra, nhưng ngay sau đó vòng mắt lại đỏ lên, nhìn Diệp Mặc một lúc lâu mới nói:
- Em biết mỗi cây chỉ có năm trái em đếm rồi, bây giờ anh có năm trái, em nhất định không ăn, trừ phi anh hái hai cây, nhưng em biết anh chỉ hái một cây thôi đúng không?
Diệp Mặc có chút lúng túng gật đầu, lập tức nói:
- Lúc đầu không phải em cũng nói em ăn rồi sao? Nhưng em cho anh cũng là năm trái mà.
Mặt Ninh Khinh Tuyết đỏ ửng, cắn một miếng, mới nhẹ giọng nói:
- Đúng là em ăn rồi, anh không thấy có một trái đã bị em cắn một miếng sao?
- Tại sao em chỉ ăn một miếng? Còn nữa tại sao em biết anh chỉ hái năm quả rồi trở lại?
Diệp Mặc có chút kinh ngạc hỏi lần nữa.
- Em biết rõ mà.
Ninh Khinh Tuyết chỉ nói ngắn gọn bốn chữ không nói gì nữa.
Diệp Mặc nghe là biết cô chỉ trả lời câu sau, mà câu trả lời có chút không rõ ràng về việc tại sao chỉ ăn một miếng lại không nói.
- Em biết sao?
Diệp Mặc lặp lại câu đó, rất nhanh hắn đã hiểu ra là mình lo lắng Ninh Khinh Tuyết nhất định sẽ không leo đến chỗ cao hơn để hái quả, mà là lấy về cho cô ấy ăn trước mới yên tâm, nhưng Ninh Khinh Tuyết nói cô ấy biết có nghĩa là cô ấy đã hiểu rõ tâm tính của mình.
Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết đang ăn chậm rãi, hắn đã hơi hiểu ra rằng tại sao Ninh Khinh Tuyết lại đuổi theo hắn đến như vậy, tìm kiếm hắn khắp nơi, thì ra trong lòng cô ta, mình đã trở thành một người đáng để tin cậy, một tích tắc Diệp Mặc lại không biết nói thêm gì nữa.
Thái độ ăn quả của Ninh Khinh Tuyết quả là điềm đạm, khiến Diệp Mặc đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hai người cùng ăn cơm ở Ninh Hải. Cô ấy cũng không nói gì y như thế, nhưng cách suy nghĩ lúc đó và lúc này đúng là cách nhau khá xa.
Ánh mắt của Diệp Mặc chú ý đến ngực của Ninh Khinh Tuyết. Quần áo của cô bị cứa rách đến thảm hại, vả lại ngực cũng bị vài vết thương, màu trắng ngần phần trước ngực ẩn hiện, khiến Diệp Mặc nghĩ đến cảnh tượng vào cái đêm hắn trị vết thương cho cô.
Ninh Khinh Tuyết ăn hết một quả, ngước đầu lên nhìn thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào ngực mình, mặt đỏ bừng, theo phản xạ cô lấy tay che lại, trong lòng không hề có chút tức giận, chỉ là một sự xấu hổ theo tự nhiên mà thôi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, đang muốn thu ánh mắt về, nhưng đột nhiên hắn nghĩ ra, nếu lỡ như các vết thương của Ninh Khinh Tuyết bị nhiễm trùng thì sao? Mình là kẻ tu luyện, không sợ vi khuẩn nhiễm trùng, nhưng Ninh Khinh Tuyết thì sao?
Đột nhiên Diệp Mặc rùng mình, hắn đã hiểu tại sao Ninh Khinh Tuyết chỉ cắn một miếng quả đó rồi, cô ta sợ mình trúng độc, nhất định là như thế. Cô ta không biết loại quả này có độc hay không, nên đã cắn thử một miếng trước, sau đó mới để mình ăn.
- Khinh Tuyết…
Diệp Mặc bỗng gọi một tiếng, Ninh Khinh Tuyết có chút kỳ lạ nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc đột nhiên dang tay ôm cô vào lòng, trong lòng Ninh Khinh Tuyết vui mừng đây là lần đầu Diệp Mặc ôm cô vào lòng, tuy cô có chút xấu hổ, nhưng cô đã không giãy dụa.
- Thực ra anh chỉ là một thằng nghèo mà thôi, tại sao em còn như vậy, thực ra em có thể tìm một người tốt hơn anh, anh…
Miệng của Diệp Mặc bị Ninh Khinh Tuyết dùng tay chặn lại.
Qua một hồi lâu Ninh Khinh Tuyết mới nói:
- Bời vì em yêu anh rồi, cho dù anh là như vậy… em cũng không quan tâm, em chỉ muốn cùng với anh là được rồi.
Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa dứt lời, thì cảm thấy có một vật cứng ở phía sau chống vào vùng eo sau. Bởi vì Diệp Mặc có chút cảm động, vả lại còn được ôm một cô gái đẹp vào lòng, thậm chí quần áo của cả hai còn không đứng đắn nữa, muốn không phản ứng cũng không được.
Ninh Khinh Tuyết chưa trải qua chuyện đời, tuy ngoài miệng cũng có nói đôi chút, nhưng đối với chuyện này cô không hề có cảm giác lần đầu, không ngờ lại như Vân Băng đưa tay bắt lấy. Nhưng cô vừa mới với tay, thì lập tức hiểu ra chuyện gì, mau chóng buông tay, rúc đầu vào ngực Diệp Mặc, không dám ngước lên nữa.
Trong tim cô đập ‘thình thịch’ liên hồi, tuy cô chưa nếm trải sự đời, nhưng chuyện này cô cũng biết được, nhưng không ngờ Diệp Mặc cũng bình thường, chẳng lẽ…
Lúc này Ninh Khinh Tuyết đã hiểu nhất định là người nhà họ Diệp muốn đuổi Diệp Mặc đi, mới nói rằng Diệp Mặc là kẻ như vậy. Thì ra hắn ta vốn bình thường, lúc đó mình cũng nghĩ hắn như vậy, nên mới dám kết hôn và ở cùng hắn, nếu lỡ lúc đó mình biết hắn không phải như vậy, thì mình còn dám ở với hắn không?
Ninh Khinh Tuyết nghĩ đến đây, cô thậm chí có chút cảm kích những người tung tin đồn của nhà họ Diệp.
Tuy Diệp Mặc cũng có chút ngại ngùng, nhưng cũng là tự nhiên, chuyện này có phản ứng cũng không tránh khỏi. Ai bảo hắn là người đàn ông huyết khí phương cương chứ, có một sự tiếp xúc với người phụ nữ bán khỏa thân đẹp như vậy, không phản ứng mới là chuyện lạ.
Hắn đành nói:
- À, anh xin lỗi, anh không thể khống chế được…
Thấy Diệp Mặc còn đang muốn giải thích, Ninh Khinh Tuyết càng không biết phải làm sao, chỉ còn cách nói rất nhỏ:
- Đồ xấu xa…
Rất lâu sau không thấy Diệp Mặc trả lời, Ninh Khinh Tuyết nghĩ rằng Diệp Mặc có hơi tức giận, cô mau ngẩng đầu lên, thì thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm, lại giật mình rụt đầu lại như chim đà điểu, nói rất nhỏ:
- Em rất thích, nhưng bây giờ thì chưa được, đợi sau khi về…
Diệp Mặc giật mình, thậm chí nửa câu sau hắn còn như không nghe thấy, lập tức lạnh tanh, Ninh Khinh Tuyết ngồi vào người của Diệp Mặc, Diệp Mặc mất hết cảm giác đương nhiên là cô biết, cô nghi hoặc ngước đầu lên nhìn hắn.
Diệp Mặc có chút áy náy nói:
- Khinh Tuyết, xin lỗi…
Nghe xong lời của Diệp Mặc, mặt Ninh Khinh Tuyết trở nên trắng bệch, cô giãy dụa đứng lên.
Diệp Mặc nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ có chút khởi sắc nay lại trắng bệch, hắn lập tức hiểu ngay, vị trí của mình ở trong lòng cô ta nặng đến cỡ nào, hắn liền ôm cô lại.
Ninh Khinh Tuyết vốn muốn ngồi dậy nhưng lại bị Diệp Mặc ôm lấy lần nữa, cô không chống đối nữa, mà dụi dụi đôi mắt không nói gì nữa, đến trái quả trong tay cũng không cắn thêm miếng nào nữa.
Chuyện phải đến thì sẽ đến thôi, muốn tránh cũng không được. Diệp Mặc thở một hơi dài, định thần lại nói:
- Khinh Tuyết, thật ra em đối với anh như thế, anh cũng rất thích em. Nếu như không có Lạc Ảnh, dù sao thì ở đây cũng không thể thăng lên cấp bậc cao hơn, chi bằng anh sẽ sống trọn đời với em. Nhưng, có nhiều lúc anh không thể làm được, Bởi vì trong lòng anh còn có Lạc Ảnh, khi chưa tìm ra cô ấy, anh không thể làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô ấy…
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Diệp Mặc nói:
- Lạc Ảnh? Cô ta là ai?
Diệp Mặc trầm mặc rất lâu sau, hắn cảm thấy nếu mình không nói việc này ra rất có lỗi với lòng si tình của Ninh Khinh Tuyết, qua một lúc lâu hắn vẫn nói:
- Lạc Ảnh là người phụ nữ kiếp trước của anh, cô ấy có lẽ ở một thế giới khác, cũng có thể ở cách anh không xa, nhưng anh lại không tìm được cô ấy… Khinh Tuyết, em có cho rằng anh lừa em, bịa ra một cô gái kiếp trước không?
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu kiên quyết nói:
- Không đâu.
Nếu như là trước kia, thì cô thậm chí không do dự mà bỏ đi ngay, nhưng bây giờ cô đã trải qua rất nhiều chuyện, pháp khí, bùa chú, Thần Long Giá, tiếng kêu gào khủng khiếp mà cô không nhìn thấy được bên cạnh cái hố trời…
Ninh Khinh Tuyết bây giờ không còn là cô gái sẽ đi cười nhạo Tô Tịnh Văn khi cô ta nói về chuyện bùa chú, cô đã trưởng thành lên rất nhiều rất nhiều. Cho dù là kinh nghiệm sống, hay là sự hiểu rõ về tình yêu, thì cô cũng không còn là Ninh Khinh Tuyết của ngày xưa nữa.
Nếu như vẫn là cô của trước kia, thậm chí cô không do dự mà tìm người, thông qua trực thăng mà cứu Diệp Mặc, nhưng giờ đây cô có thể nghĩ đến chuyện của nhà họ Tống. Nếu như là cô của trước kia, cô tuyệt đối sẽ không vì một tình yêu không lời hứa, mà một mình đi mạo hiểm hết lần này đến lần khác, nhưng giờ đây cô làm mà không tính toán.
- Cảm ơn em, Khinh Tuyết, cảm ơn em đã tin anh.
Diệp Mặc có chút cảm kích ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng, dường như cảm thấy đột ngột lại buông lỏng ra nói tiếp:
- Anh luôn cảm giác Lạc Ảnh ở một nơi nào đó, anh nhất định tìm được cô ta. Lúc đầu nếu không phải cô ta thì Diệp Mặc này đã không còn nữa, cô ta và em đều quan tâm anh.
Diệp Mặc cũng không nói chuyện trước đây, Ninh Khinh Tuyết cũng không hỏi, có những chuyện chỉ ngầm hiểu là được rồi.
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Mặc nói:
- Em biết, anh có thể hiểu rõ em và cô ta đều quan tâm đến anh là em hài lòng rồi, nhưng anh có thể hứa với em một chuyện không?