Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 240 : Cô ấy sẽ gặp
Ngày đăng: 06:59 30/08/20
Diệp Mặc kiên định gật đầu nói:
- Em nói đi, chỉ cần anh làm được.
Ánh mắt của Ninh Khinh Tuyết có chút ảo vọng, hình như đang nghĩ đến một chuyện xa vời, Diệp Mặc không hối thúc cô, một lúc sau cô mới nói:
- Nếu như có một ngày anh tìm thấy Lạc Ảnh, thì anh có quên em không? Anh sẽ mang em đến gặp cô ấy chứ?
Diệp Mặc lắc lắc đầu.
- Không đâu, nếu như ông trời cho anh tìm được cô ấy ở đây, thì có thể chúng ta sẽ không thể cùng nhau về đến nơi chúng ta muốn. Nếu như… em vẫn còn muốn, thì anh sẽ mang em đến gặp cô ấy.
Ninh Khinh Tuyết cuối thấp đầu, mãi sau mới nói:
- Nếu chị Lạc Ảnh không muốn gặp em thì sao?
Giọng nói cô có chút u sầu pha chút bàng hoàng, cô cũng không biết chuyện mình làm có đúng không. Cũng có thể là cô đã yêu một người không thuộc về mình? Và nếu Lạc Ảnh chịu gặp cô thì sao? Chẳng lẽ Diệp Mặc có thể cưới cùng lúc hai cô vợ sao?
Đột nhiên cô cảm thấy câu hỏi lúc nãy không nên hỏi, Diệp Mặc đã vì mình nhiều như thế, chỉ cần hắn ta không sao là được rồi, cần chi để tâm đến những chuyện khác? Cần chi cái yêu cầu này?
Ninh Khinh Tuyết cảm thấy lời nói của mình gây khó cho Diệp Mặc, cô đang muốn lái sang chuyện khác, nhưng Diệp Mặc lại mỉm cười, chẳng hề có chút khó xử nào hết:
- Cô ấy sẽ gặp.
Trong lòng Diệp Mặc biết rằng, nếu như đúng là sư phụ Lạc Ảnh của mình, khi đối diện với một Ninh Khinh Tuyết đã cứu mình, thì tuyệt đối cô ta sẽ muốn gặp đâu, trừ phi cô ta không phải là Lạc Ảnh.
Ninh Khinh Tuyết khẽ run lên ‘cô ấy sẽ gặp’, chỉ mấy chử ngắn gọn mà bao hàm sự tin tưởng và cảm thông, có một ngày khi một người đứng trước mặt Diệp Mặc hỏi đến mình, thì hắn ta có nói chữ ‘cô ấy sẽ gặp’ không?
Thấy Ninh Khinh Tuyết có vẻ thất thần, Diệp Mặc cầm lấy mấy trái quả còn lại đưa cho cô,
- Em hãy ăn thêm đi, anh đi tìm một chỗ nghỉ ngơi. Đợi anh bình phục, anh sẽ đưa em ra.
Ninh Khinh Tuyết đón lấy trái quả theo phản xạ, muốn đi ra sao? Cô nhìn Diệp Mặc đang dìu cô, đột nhiên có một ý niệm trong đầu, nếu như lần này không thể thoát ra, cứ ở đây với hắn thì thật là tốt, lập tức cô lắc lắc đầu, cách nghĩ của mình quá ích kỷ.
Ninh Khinh Tuyết đã ăn ba quả thì không chịu ăn nữa, Diệp Mặc chỉ còn cách ăn nốt.
- Diệp Mặc, bên ngoài có một sợi dây, chỉ là có một con gì đấy giống mèo nhưng rất lợi hại, em không dám ra.
Ninh Khinh Tuyết khôi phục lại một chút sức lực, thấy Diệp Mặc hơi ngại với đống quả còn sót lại, sợ hắn xảy ra chuyện gì, nên cô lập tức nói.
Diệp Mặc lắc lắc đầu,
- Không cần đâu, anh sẽ nghĩ cách, anh đi nghỉ một chút, những cây còn lại quá cao, em đừng leo lên đó.
- Ừ.
Ninh Khinh Tuyết gật gật đầu, bây giờ cô rất tin tưởng Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc không thể làm được gì, thì cô sẽ nghĩ cách lên đó. Nhưng nếu bây giờ minh bị rơi xuống, thì không chừng sẽ làm liên lụy đến Diệp Mặc.
- Anh sẽ dạy em vài câu bí quyết, và phương pháp vận khí, em làm thử xem, nếu không được thì thôi vậy.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Mặc vẫn dạy Ninh Khinh Tuyết phương pháp tu luyện, nếu như cô không có căn linh để tu luyện thì thôi vậy, nếu như cô ta có căn linh, thì sẽ tu luyện được.
Nghe Diệp Mặc truyền đạt cho mình khẩu quyết và cách vận khí, Ninh Khinh Tuyết xúc động, chẳng lẽ đây chính là thứ tu luyện của hắn sao? Và còn mấy thứ bùa chú pháp khí, cũng là do mấy thứ này nên mới biết sao? nhưng Ninh Khinh Tuyết biết bây giờ không phải là lúc để hỏi, đợi khi Diệp Mặc khỏe lại, những điều hắn muốn nói, thì hắn sẽ chủ động nói cho mình nghe thôi.
Theo Diệp Mặc nghĩ, một khi mình khôi phục lại thần thức, thì những thứ trong chiếc nhẫn lưu trữ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cần gì mấy trải quả nhỏ nhặt này.
Ninh Khinh Tuyết bắt đầu làm theo cách của Diệp Mặc ngồi xếp bằng trên đất đọc mấy câu khẩu quyết, Diệp Mặc thì đứng, xem xét khắp nơi, xác định là chỗ này không nguy hiểm. Xem ra chỗ này rất có thể là hang ổ của rắn, những con vật nhỏ không dám vào đây.
Diệp Mặc yên tâm tìm một chỗ bên cạnh Ninh Khinh Tuyết, lại thử vận dụng chân khí trong cơ thể một lần nữa.
Đan Điền hơi đau một chút, nhưng so với ngày hôm qua thì tốt hơn nhiều rồi. Diệp Mặc vui mừng, không biết có phải vì tác dụng của loại quả đó không, hắn không dám chậm trễ, mau chóng vận dụng chân khí khôi phục vết thương trong cơ thể.
Một lúc sau, hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, đã lâu rồi thần thức mới trở lại trong cơ thể hắn. Diệp Mặc kiềm chế sự sung sướng, trước tiên lấy từ trong chiếc nhẫn lưu trữ ra vô số bình thuốc, một ngụm uống hết.
Sau khi thuốc ngấm vào, vết thương trong cơ thể Diệp Mặc hồi phục một cách nhanh chóng nhất, rất nhanh ngay cả vết thương nhỏ nhất cũng biến mất.
Cũng không biết là đã bao lâu nữa, Diệp Mặc cảm thấy nhẹ cả người, sự sung sướng dồn lên người, nhưng hắn không dám có bất kỳ động tác thả lỏng nào, chân khí lại một lần nữa xoay chuyển mấy vòng, Diệp Mặc thở phào, mở mắt ra, hắn đã có thể luyện khí đến kỳ giữa của tầng thứ ba rồi.
Tại cái nơi thiếu thốn linh khí này, mà hắn lại có thể thăng cấp trong thời gian ngắn như thế, tuy là luyện khí tầng ba từ kỳ đầu lên kỳ giữa, nhưng đối với hắn đã là thành tích đáng nể rồi. Nếu cứ theo tốc độ này, thì trước khi già chết thì hắn có thể thành công.
Xem ra loại quả đó thật là có tác dụng, nhưng Diệp Mặc biết đó chỉ là loại quả bình thường thôi, trong đó không hề có chứa đựng linh khí gì, cũng có thể là do tiềm năng cận kề cái chết của mình được phát huy chăng, Diệp Mặc không hiểu được, cũng không nghĩ ngợi nữa.
Lúc này thần thức đã hoàn toàn khôi phục, vả lại không những chân khí hồi phục mà còn tiến một bước xa, Diệp Mặc đứng dậy, đi về phía Ninh Khinh Tuyết.
Điều khiến hắn kinh ngạc đã xảy ra trên người Ninh Khinh Tuyết, rõ ràng là cô ta chỉ mới tu luyện, mà trong người lại có chân khí lưu chuyển, có thể nói là cô ta đã vận khí thành công, vả lại đã vận hành chu thiên rồi.
Vốn dĩ việc muốn Ninh Khinh Tuyết tu luyện, chỉ là muốn biết cô ta có linh khí hay không, nhưng sự thật là, không những cô ta có căn linh, mà căn linh còn tốt hơn của hắn không biết bao nhiêu lần.
Diệp Mặc nhìn sắc trời, đây cùng lắm cũng chỉ năm tiếng đồng hồ thôi, không ngờ Ninh Khinh Tuyết đã tiến vào cánh cửa luyện khí vững vàng, thật là trái ý trời quá.
Diệp Mặc nghĩ đến thiên linh căn mà hắn đã giết, chẳng lẽ Ninh Khinh Tuyết cũng là căn linh nghịch trời? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không dám quấy rầy cô ta, mà cẩn thận đi ra một chỗ xa hơn, lấy ra một cái lều, lại lấy ra một cái bếp nhỏ, hắn đã bắt đầu nấu cơm rồi.
Ninh Khinh Tuyết cảm giác mình như đang bay lượn trên mây, cô đột nhiên toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái, có một thứ nhè nhẹ muốn bay, cô mở mắt ra, động đậy chân tay một cái, ngược lại nhạc nhiên phát hiện, tinh thần của mình không những sảng khoái mà lại sinh lực dồi dào, nhưng lúc nãy cô rõ ràng còn đang đói mà.
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng trước mặt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc vui sướng.
- A…
Ninh Khinh Tuyết đang muốn nói gì đó với Diệp Mặc, nhưng phát hiện trên người mình có vết dơ, cô giật bắn mình la lớn,
- Đừng nhìn em, mau quay đầu đi…
Cô sợ dáng vẻ dơ bẩn của cô lọt vào mắt Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười mỉm,
- Em hãy nhắm mắt lại, anh sẽ tắm cho em.
- Anh nói cái gì?
Ninh Khinh Tuyết kinh sợ trước câu nói của Diệp Mặc, cô hỏi thành tiếng, nhưng cô cũng phản ứng rất nhanh, Diệp Mặc nói rằng hắn sẽ tắm cho cô.
Nơi này đến nước uống còn không có, làm sao mà tắm? Nhưng cô cũng nhắm mắt lại, một là cô tin tưởng tuyệt đối vào Diệp Mặc, và cái nữa là cô không dám nhìn vào cái vẻ dơ bẩn của mình.
Nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết nhắm mắt lại, Diệp Mặc biến thủy cầu thuật thành nước tạt vào người Ninh Khinh Tuyết, Ninh Khinh Tuyết cảm thấy một trận mát lạnh, là nước? Diệp Mặc từ đâu mà lấy nước? Cô rất muốn mở mắt xem xem nhưng nghĩ đến lời Diệp Mặc, cô ép mình không mở mắt ra, cô sợ mở mắt ra rồi, phương pháp của Diệp Mặc sẽ mất hiệu lực.
- Xong rồi.
Diệp Mặc tắm rửa toàn thân Ninh Khinh Tuyết, sau khi Ninh Khinh Tuyết vận khí vào cơ thể, các vết thương trên cơ thể đều biến mất.
Ninh Khinh Tuyết mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện những vết dơ và vết thương đều biến mất, mà chỉ thấy da thịt sạch sẽ.
- Diệp Mặc…
Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, kêu Diệp Mặc một tiếng, thì phát hiện Diệp Mặc đang nhìn cô chằm chằm không rời. Ninh Khinh Tuyết đã phát hiện ngay là quần áo đều đã dính hết vào người, những đường cong hiện ra rõ ràng, thậm chí đến cái áo ngực cuộn biên lụa màu hồng cũng được nhìn thấy rất rõ ràng.
Tên xấu xa, Ninh Khinh Tuyết vội quay người lại, nghĩ lại lúc nãy là Diệp Mặc đã tắm cho cô, đang lúc không biết nên làm thế nào, thì nghe Diệp Mặc nói:
- Có một bộ quần áo của anh, em thay đi rồi nói, anh tránh đi một lát.
Lúc Diệp Mặc rời khỏi, trong lòng nghĩ rằng, không ngờ cơ thể của Ninh Khinh Tuyết lại đẹp thế, bình thường quả là nhìn không ra. Bây giờ bị ướt, cả thân mình mỹ miều hiện cả lên, thậm chí đến vòng mông cũng săn chắc trông thấy. Trái tim hắn đập vài cái, mau chóng chạy ra ngoài.
Ninh Khinh Tuyết quay đầu lại, đúng là đã nhìn thấy bộ quần áo của Diệp Mặc, hắn lấy từ đâu ra thế? Trong một lúc, Ninh Khinh Tuyết đã mất đi sự xấu hổ, nhìn trân trân vào bộ quần áo của Diệp Mặc trên đất, nhưng cô biết ngay, là mình nên thay đồ trước.
Nhưng khi Ninh Khinh Tuyết thay quần áo xong, thì Diệp Mặc đã xuất hiện trước mặt cô. Thậm chí cô nghi ngờ là hắn đang theo dõi mình nữa, Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa kịp hỏi, thì đã ngửi thấy mùi thơm của cơm.
Cô cười đau khổ, xem ra cô đã đói thật rồi.
- Đi thôi, đi ăn cơm nào.
Diệp Mặc nắm lấy tay Ninh Khinh Tuyết, tự nhiên như đi về nhà, cảm giác không hề lạc lõng. Trong lòng Ninh Khinh Tuyết cảm thấy ấm áp, cho dù trong lòng hắn có Lạc Ảnh hay không, nhưng bây giờ trong lòng hắn cũng đã có mình.
Diệp Mặc buông tay Ninh Khinh Tuyết ra, nhìn cô đang ngây người ra, hắn biết rằng cô đang có nhiều nghi vấn.
- Đây là, có chuyện gì thế?
Ninh Khinh Tuyết nhìn cái lều và cơm nước nóng hổi trước mặt, lại nghĩ về nước mà Diệp Mặc dùng để tắm cho cô, đột nhiên cô ngây người ra.
- Em nói đi, chỉ cần anh làm được.
Ánh mắt của Ninh Khinh Tuyết có chút ảo vọng, hình như đang nghĩ đến một chuyện xa vời, Diệp Mặc không hối thúc cô, một lúc sau cô mới nói:
- Nếu như có một ngày anh tìm thấy Lạc Ảnh, thì anh có quên em không? Anh sẽ mang em đến gặp cô ấy chứ?
Diệp Mặc lắc lắc đầu.
- Không đâu, nếu như ông trời cho anh tìm được cô ấy ở đây, thì có thể chúng ta sẽ không thể cùng nhau về đến nơi chúng ta muốn. Nếu như… em vẫn còn muốn, thì anh sẽ mang em đến gặp cô ấy.
Ninh Khinh Tuyết cuối thấp đầu, mãi sau mới nói:
- Nếu chị Lạc Ảnh không muốn gặp em thì sao?
Giọng nói cô có chút u sầu pha chút bàng hoàng, cô cũng không biết chuyện mình làm có đúng không. Cũng có thể là cô đã yêu một người không thuộc về mình? Và nếu Lạc Ảnh chịu gặp cô thì sao? Chẳng lẽ Diệp Mặc có thể cưới cùng lúc hai cô vợ sao?
Đột nhiên cô cảm thấy câu hỏi lúc nãy không nên hỏi, Diệp Mặc đã vì mình nhiều như thế, chỉ cần hắn ta không sao là được rồi, cần chi để tâm đến những chuyện khác? Cần chi cái yêu cầu này?
Ninh Khinh Tuyết cảm thấy lời nói của mình gây khó cho Diệp Mặc, cô đang muốn lái sang chuyện khác, nhưng Diệp Mặc lại mỉm cười, chẳng hề có chút khó xử nào hết:
- Cô ấy sẽ gặp.
Trong lòng Diệp Mặc biết rằng, nếu như đúng là sư phụ Lạc Ảnh của mình, khi đối diện với một Ninh Khinh Tuyết đã cứu mình, thì tuyệt đối cô ta sẽ muốn gặp đâu, trừ phi cô ta không phải là Lạc Ảnh.
Ninh Khinh Tuyết khẽ run lên ‘cô ấy sẽ gặp’, chỉ mấy chử ngắn gọn mà bao hàm sự tin tưởng và cảm thông, có một ngày khi một người đứng trước mặt Diệp Mặc hỏi đến mình, thì hắn ta có nói chữ ‘cô ấy sẽ gặp’ không?
Thấy Ninh Khinh Tuyết có vẻ thất thần, Diệp Mặc cầm lấy mấy trái quả còn lại đưa cho cô,
- Em hãy ăn thêm đi, anh đi tìm một chỗ nghỉ ngơi. Đợi anh bình phục, anh sẽ đưa em ra.
Ninh Khinh Tuyết đón lấy trái quả theo phản xạ, muốn đi ra sao? Cô nhìn Diệp Mặc đang dìu cô, đột nhiên có một ý niệm trong đầu, nếu như lần này không thể thoát ra, cứ ở đây với hắn thì thật là tốt, lập tức cô lắc lắc đầu, cách nghĩ của mình quá ích kỷ.
Ninh Khinh Tuyết đã ăn ba quả thì không chịu ăn nữa, Diệp Mặc chỉ còn cách ăn nốt.
- Diệp Mặc, bên ngoài có một sợi dây, chỉ là có một con gì đấy giống mèo nhưng rất lợi hại, em không dám ra.
Ninh Khinh Tuyết khôi phục lại một chút sức lực, thấy Diệp Mặc hơi ngại với đống quả còn sót lại, sợ hắn xảy ra chuyện gì, nên cô lập tức nói.
Diệp Mặc lắc lắc đầu,
- Không cần đâu, anh sẽ nghĩ cách, anh đi nghỉ một chút, những cây còn lại quá cao, em đừng leo lên đó.
- Ừ.
Ninh Khinh Tuyết gật gật đầu, bây giờ cô rất tin tưởng Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc không thể làm được gì, thì cô sẽ nghĩ cách lên đó. Nhưng nếu bây giờ minh bị rơi xuống, thì không chừng sẽ làm liên lụy đến Diệp Mặc.
- Anh sẽ dạy em vài câu bí quyết, và phương pháp vận khí, em làm thử xem, nếu không được thì thôi vậy.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Mặc vẫn dạy Ninh Khinh Tuyết phương pháp tu luyện, nếu như cô không có căn linh để tu luyện thì thôi vậy, nếu như cô ta có căn linh, thì sẽ tu luyện được.
Nghe Diệp Mặc truyền đạt cho mình khẩu quyết và cách vận khí, Ninh Khinh Tuyết xúc động, chẳng lẽ đây chính là thứ tu luyện của hắn sao? Và còn mấy thứ bùa chú pháp khí, cũng là do mấy thứ này nên mới biết sao? nhưng Ninh Khinh Tuyết biết bây giờ không phải là lúc để hỏi, đợi khi Diệp Mặc khỏe lại, những điều hắn muốn nói, thì hắn sẽ chủ động nói cho mình nghe thôi.
Theo Diệp Mặc nghĩ, một khi mình khôi phục lại thần thức, thì những thứ trong chiếc nhẫn lưu trữ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cần gì mấy trải quả nhỏ nhặt này.
Ninh Khinh Tuyết bắt đầu làm theo cách của Diệp Mặc ngồi xếp bằng trên đất đọc mấy câu khẩu quyết, Diệp Mặc thì đứng, xem xét khắp nơi, xác định là chỗ này không nguy hiểm. Xem ra chỗ này rất có thể là hang ổ của rắn, những con vật nhỏ không dám vào đây.
Diệp Mặc yên tâm tìm một chỗ bên cạnh Ninh Khinh Tuyết, lại thử vận dụng chân khí trong cơ thể một lần nữa.
Đan Điền hơi đau một chút, nhưng so với ngày hôm qua thì tốt hơn nhiều rồi. Diệp Mặc vui mừng, không biết có phải vì tác dụng của loại quả đó không, hắn không dám chậm trễ, mau chóng vận dụng chân khí khôi phục vết thương trong cơ thể.
Một lúc sau, hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, đã lâu rồi thần thức mới trở lại trong cơ thể hắn. Diệp Mặc kiềm chế sự sung sướng, trước tiên lấy từ trong chiếc nhẫn lưu trữ ra vô số bình thuốc, một ngụm uống hết.
Sau khi thuốc ngấm vào, vết thương trong cơ thể Diệp Mặc hồi phục một cách nhanh chóng nhất, rất nhanh ngay cả vết thương nhỏ nhất cũng biến mất.
Cũng không biết là đã bao lâu nữa, Diệp Mặc cảm thấy nhẹ cả người, sự sung sướng dồn lên người, nhưng hắn không dám có bất kỳ động tác thả lỏng nào, chân khí lại một lần nữa xoay chuyển mấy vòng, Diệp Mặc thở phào, mở mắt ra, hắn đã có thể luyện khí đến kỳ giữa của tầng thứ ba rồi.
Tại cái nơi thiếu thốn linh khí này, mà hắn lại có thể thăng cấp trong thời gian ngắn như thế, tuy là luyện khí tầng ba từ kỳ đầu lên kỳ giữa, nhưng đối với hắn đã là thành tích đáng nể rồi. Nếu cứ theo tốc độ này, thì trước khi già chết thì hắn có thể thành công.
Xem ra loại quả đó thật là có tác dụng, nhưng Diệp Mặc biết đó chỉ là loại quả bình thường thôi, trong đó không hề có chứa đựng linh khí gì, cũng có thể là do tiềm năng cận kề cái chết của mình được phát huy chăng, Diệp Mặc không hiểu được, cũng không nghĩ ngợi nữa.
Lúc này thần thức đã hoàn toàn khôi phục, vả lại không những chân khí hồi phục mà còn tiến một bước xa, Diệp Mặc đứng dậy, đi về phía Ninh Khinh Tuyết.
Điều khiến hắn kinh ngạc đã xảy ra trên người Ninh Khinh Tuyết, rõ ràng là cô ta chỉ mới tu luyện, mà trong người lại có chân khí lưu chuyển, có thể nói là cô ta đã vận khí thành công, vả lại đã vận hành chu thiên rồi.
Vốn dĩ việc muốn Ninh Khinh Tuyết tu luyện, chỉ là muốn biết cô ta có linh khí hay không, nhưng sự thật là, không những cô ta có căn linh, mà căn linh còn tốt hơn của hắn không biết bao nhiêu lần.
Diệp Mặc nhìn sắc trời, đây cùng lắm cũng chỉ năm tiếng đồng hồ thôi, không ngờ Ninh Khinh Tuyết đã tiến vào cánh cửa luyện khí vững vàng, thật là trái ý trời quá.
Diệp Mặc nghĩ đến thiên linh căn mà hắn đã giết, chẳng lẽ Ninh Khinh Tuyết cũng là căn linh nghịch trời? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không dám quấy rầy cô ta, mà cẩn thận đi ra một chỗ xa hơn, lấy ra một cái lều, lại lấy ra một cái bếp nhỏ, hắn đã bắt đầu nấu cơm rồi.
Ninh Khinh Tuyết cảm giác mình như đang bay lượn trên mây, cô đột nhiên toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái, có một thứ nhè nhẹ muốn bay, cô mở mắt ra, động đậy chân tay một cái, ngược lại nhạc nhiên phát hiện, tinh thần của mình không những sảng khoái mà lại sinh lực dồi dào, nhưng lúc nãy cô rõ ràng còn đang đói mà.
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng trước mặt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc vui sướng.
- A…
Ninh Khinh Tuyết đang muốn nói gì đó với Diệp Mặc, nhưng phát hiện trên người mình có vết dơ, cô giật bắn mình la lớn,
- Đừng nhìn em, mau quay đầu đi…
Cô sợ dáng vẻ dơ bẩn của cô lọt vào mắt Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười mỉm,
- Em hãy nhắm mắt lại, anh sẽ tắm cho em.
- Anh nói cái gì?
Ninh Khinh Tuyết kinh sợ trước câu nói của Diệp Mặc, cô hỏi thành tiếng, nhưng cô cũng phản ứng rất nhanh, Diệp Mặc nói rằng hắn sẽ tắm cho cô.
Nơi này đến nước uống còn không có, làm sao mà tắm? Nhưng cô cũng nhắm mắt lại, một là cô tin tưởng tuyệt đối vào Diệp Mặc, và cái nữa là cô không dám nhìn vào cái vẻ dơ bẩn của mình.
Nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết nhắm mắt lại, Diệp Mặc biến thủy cầu thuật thành nước tạt vào người Ninh Khinh Tuyết, Ninh Khinh Tuyết cảm thấy một trận mát lạnh, là nước? Diệp Mặc từ đâu mà lấy nước? Cô rất muốn mở mắt xem xem nhưng nghĩ đến lời Diệp Mặc, cô ép mình không mở mắt ra, cô sợ mở mắt ra rồi, phương pháp của Diệp Mặc sẽ mất hiệu lực.
- Xong rồi.
Diệp Mặc tắm rửa toàn thân Ninh Khinh Tuyết, sau khi Ninh Khinh Tuyết vận khí vào cơ thể, các vết thương trên cơ thể đều biến mất.
Ninh Khinh Tuyết mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện những vết dơ và vết thương đều biến mất, mà chỉ thấy da thịt sạch sẽ.
- Diệp Mặc…
Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, kêu Diệp Mặc một tiếng, thì phát hiện Diệp Mặc đang nhìn cô chằm chằm không rời. Ninh Khinh Tuyết đã phát hiện ngay là quần áo đều đã dính hết vào người, những đường cong hiện ra rõ ràng, thậm chí đến cái áo ngực cuộn biên lụa màu hồng cũng được nhìn thấy rất rõ ràng.
Tên xấu xa, Ninh Khinh Tuyết vội quay người lại, nghĩ lại lúc nãy là Diệp Mặc đã tắm cho cô, đang lúc không biết nên làm thế nào, thì nghe Diệp Mặc nói:
- Có một bộ quần áo của anh, em thay đi rồi nói, anh tránh đi một lát.
Lúc Diệp Mặc rời khỏi, trong lòng nghĩ rằng, không ngờ cơ thể của Ninh Khinh Tuyết lại đẹp thế, bình thường quả là nhìn không ra. Bây giờ bị ướt, cả thân mình mỹ miều hiện cả lên, thậm chí đến vòng mông cũng săn chắc trông thấy. Trái tim hắn đập vài cái, mau chóng chạy ra ngoài.
Ninh Khinh Tuyết quay đầu lại, đúng là đã nhìn thấy bộ quần áo của Diệp Mặc, hắn lấy từ đâu ra thế? Trong một lúc, Ninh Khinh Tuyết đã mất đi sự xấu hổ, nhìn trân trân vào bộ quần áo của Diệp Mặc trên đất, nhưng cô biết ngay, là mình nên thay đồ trước.
Nhưng khi Ninh Khinh Tuyết thay quần áo xong, thì Diệp Mặc đã xuất hiện trước mặt cô. Thậm chí cô nghi ngờ là hắn đang theo dõi mình nữa, Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa kịp hỏi, thì đã ngửi thấy mùi thơm của cơm.
Cô cười đau khổ, xem ra cô đã đói thật rồi.
- Đi thôi, đi ăn cơm nào.
Diệp Mặc nắm lấy tay Ninh Khinh Tuyết, tự nhiên như đi về nhà, cảm giác không hề lạc lõng. Trong lòng Ninh Khinh Tuyết cảm thấy ấm áp, cho dù trong lòng hắn có Lạc Ảnh hay không, nhưng bây giờ trong lòng hắn cũng đã có mình.
Diệp Mặc buông tay Ninh Khinh Tuyết ra, nhìn cô đang ngây người ra, hắn biết rằng cô đang có nhiều nghi vấn.
- Đây là, có chuyện gì thế?
Ninh Khinh Tuyết nhìn cái lều và cơm nước nóng hổi trước mặt, lại nghĩ về nước mà Diệp Mặc dùng để tắm cho cô, đột nhiên cô ngây người ra.