Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 26 : Đời Người Như Chỉ Lúc Mới Gặp
Ngày đăng: 00:55 27/06/20
- Không phải tôi đã đến rồi sao, Gia Gia cũng ở đây à.
Cái giọng điệu bình thản, trầm ồm này không có chút nào là thuộc dạng xốc nổi của thanh niên cả.
- Em còn tưởng anh Tự không nhận ra em cơ.
Thiếu nữ tóc vàng giả vờ làm bộ tức giận.
Diệp Mặc tuy thấy loại thanh niên này rất hào hoa phong nhã, diện mạo cũng rất oai hùng nhưng khí chất lại có một chút hung hãn, thậm chí có chút sát khí lờ mờ.
Sát khí này người khác không nhìn ra, nhưng kiếp trước Diệp Mặc từng giết nhiều người và yêu thú, hắn chỉ cần nhìn là có thể nhìn ra. Người thanh niên này chắc chắn từng giết người, hơn nữa gã ta còn giết người một cách trắng trợn, thậm chí còn lấy giết người làm vẻ vang, bằng không thì sẽ không có loại sát khí này.
Tuy là ở đây không có việc của hắn, hắn cũng không cần thiết phải ở lại đây. Đúng lúc Mặc Diệp muốn đi, vị thanh niên này lại quay đầu lại, giơ tay ra hướng về Mặc Diệp nói:
- Tôi là Vương Tự, xin hỏi anh là?
Diệp Mặc thấy cậu này lúc đưa tay ra thì vẻ mặt như trêu tức, biết kiểu suy nghĩ của anh ta, từ từ đưa tay phải ra, nói:
- Diệp Mặc.
Nhìn Diệp Mặc và Vương Tự bắt tay, người vui nhất chính là Tô Mi. Vì cô ấy biết Vương Tự có thói quen này. Lần đầu tiên làm quen với người khác, chỉ cần là nam giới, anh ta đều muốn thử qua bắt tay mà biết được cân lạng của người ta. Có một lần một đứa bạn của mình, trong lúc bắt tay với Vương Tự thì đã hét lên. Sau đó nam sinh đó không còn mặt mũi nào mà gặp lại cô ấy nữa.
Bây giờ Vương Tự bắt tay Diệp Mặc, kết quả sẽ thế nào đây? Tô Mi thậm chí còn kì vọng tiếng thét chói tai của Diệp Mặc.
“Răng rắc” mấy tiếng, Vương Tự cảm giác tay của Diệp Mặc bị anh ta bóp gẫy ra rồi. Thậm chí còn nghe thấy tiếng xương gãy. Đến việc Diệp Mặc rút tay đi lúc nào anh ta cũng không biết. Trong lòng giật mình, tự nhủ không tốt. Anh ta nghĩ bụng lực của mình quá lớn, vừa nãy khống chế không tốt, không ngờ lại bóp đến vỡ tay người ta.
Tô Mi và cái người con gái tóc vàng tên Gia Gia kia cũng ngây ra. Họ không nghĩ rằng Vương Tự lại ác như thế, không ngờ lại làm gãy tay Diệp Mặc một cách trực tiếp như thế. Tiếng xương bị gãy vừa rồi bọn họ nghe rõ mồn một. Đó là một tiếng gãy nghe rất kinh khủng.
- A, anh Vương Tự, sao anh lại làm gãy tay Diệp Mặc thế? Anh ấy là do chị Tĩnh Văn mời đến đấy, cái này... Ớ, Diệp Mặc đâu rồi?
Tô Mi nói đến đây mới nhận ra Diệp Mặc không thấy đâu nữa rồi.
Vương Tự cũng biết sự việc có chút nghiêm trọng rồi. Anh ta không hề nghĩ Diệp Mặc lại không dễ bóp như thế, tay của anh ta mới bắt, thậm chí còn chưa dùng hết lực mà tay hắn đã gãy rồi. Đây là cái gì vậy chứ?
Nghe thấy tiếng kêu của Tô Mi, anh ta mới thấy, Diệp Mặc lại không thấy đâu rồi. Diệp Mặc đi lúc nào vậy, mấy người mà lại không nhìn thấy.
- Không phải chỉ là một học sinh nghèo thôi sao, đến lúc thì đưa cho cậu ta ít tiền, để cậu ta tự đi bệnh viện khám là được rồi. Đúng là cái đồ vô tích sự.
Người con gái tên Gia Gia liền nói.
Thanh niên hơi có dáng vẻ anh tuấn cười khổ một tiếng nói:
- Thế này thì Tĩnh Văn sẽ chửi tôi, anh ta chắc chắn đi vào rồi. Tôi đi xem anh ta. Haizz, tôi không nghĩ tay anh ta lại yếu đến thế.
Diệp Mặc thật sự không muốn dông dài với mấy cái người nhàm chán này. Hắn đến tham dự sinh nhật của Tô Tĩnh Văn. Nếu làm mích lòng với người ở đây thì sẽ gây khó xử cho cô ấy. Nhưng hắn khá hài lòng với thuật súc cốt của mình. Tuy là tiến độ chân tu không lớn, thậm chí đến bây giờ vẫn là luyện khí tầng một nhưng trong võ nghệ thế tục thì hắn cũng không bị tuột dốc.
Diệp Mặc không biết người lợi hại nhất thế giới này có thể đạt đến trình độ nào nhưng đối với hắn mà nói nếu đã không thể tu luyện bình thường thì chỉ có thể tu luyện võ nghệ thế tục khiến hắn trở nên càng mạnh thì càng an toàn. Nhưng hắn không biết võ nghệ thế tục của mình lại đạt đến cực hạn rồi. Ở đây có đủ các loại vũ khí nóng, hắn không có cách nào an toàn được.
Lúc Tô Mi và Vương Tự ba người họ vẫn còn đang bàn bạc về vết thương của Diệp Mặc, Diệp Mặc đã đi rồi. Cửa câu lạc bộ vẫn có một người tiếp khách, nhưng anh ta chỉ nhìn một chút vào thiệp mời của Diệp Mặc đã để Diệp Mặc đi vào trong rồi.
Người trong câu lạc bộ đến đã rất đông, có thể thấy lần này Tô Tĩnh Văn làm khá là long trọng. Đoán là vì chúc mừng sự bình phục của mẹ, tiện thể gặp lại những người bạn đã lâu không gặp.
- Diệp Mặc, cám ơn đã đến dự sinh nhật của chị, đến đây, ngồi bên này đi.
Diệp Mặc vừa bước vào thì Tô Tĩnh Văn đã nhìn thấy, vội vàng kéo Diệp Mặc sang một cái bàn bên cạnh.
- Đương nhiên, tôi nói tôi đến thì chắc chắn sẽ đến.
Diệp Mặc cười, chuẩn bị lấy quà sinh nhật ra thì nghe thấy có người gọi:
- A, Tĩnh Văn, anh chàng đẹp trai này là ai đấy? Chắc không phải là bạn trai của cậu chứ…
Nhưng lúc anh ta thấy chân Diệp Mặc đi một đôi giày chơi bóng bình thường, thêm cả Diệp Mặc ăn mặc như thế nào thì nửa câu sau không nói tiếp nữa. Hơi xoay người nói:
- Á, cái này, kiểu ăn mặc của anh ta đúng là có cá tính…
Tô Tĩnh Văn sợ Diệp Mặc khó xử, vội nói:
- Anh ấy là một người bạn của tôi, Diệp Mặc …
Tô Tĩnh Văn lúc này mới phát hiện Diệp Mặc lại nhìn chằm chằm vào phía sau cô, dường như chả nghe thấy lời cô ấy. Vội vàng xoay người lại nhìn, là Ninh Khinh Tuyết và Lý Mộ Mai đang đi đến. Tô Tĩnh Văn không khỏi thầm kêu khổ, tự nhủ, sớm thế này đã gặp mặt rồi, cô ấy còn chưa kịp nói rõ với Diệp Mặc cơ.
Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết mặt như tranh đang đi đến. Người con gái mặc chiếc áo vàng nhạt này không ngờ lại đem cho hắn một loại tươi đẹp. Cô ấy với mái tóc đen như mực xoã trên vai, trông rất dịu dàng. Khuôn mặt tròn lại không chút tì vết của trang điểm.
Một bên tóc cài một trang sức nhỏ hình con nai, mấy sợi tóc vô tình xoã xuống khoé mắt. Mắt cô lại có một loại u buồn. Nhưng bước chân cô bước tới thì lại nhẹ nhàng như tiên nữ dẫm lên mây nhưng mắt cô tại sao lại quen như thế?
Ánh mắt u buồn và mất mát đó? Lạc Ảnh? Đúng rồi, ánh mắt của cô ấy và Lạc Ảnh sư phụ quá là giống. Diệp Mặc thở phào một cái, lấy lại tinh thần. Đã biết người con gái này không phải Lạc Ảnh sư phụ, chỉ là ánh mắt của cô ấy rất giống mà thôi.
Sắc mặt của Diệp Mặc lại trở lại bình thường, hắn không quen Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết lại thấy ánh mắt người thanh niên này nhìn cô, tuy có vài giây thất thần nhưng không giống với người khác là anh ta không soi xét cẩn thận. Quay về bộ dạng của anh ta lúc trước, không giống những người khác, khó khăn lắm mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác vẫn còn nhìn trộm mình.
- Khinh Tuyết, Mộ Mai, hai người cũng ngồi đi. Tôi giới thiệu một chút…
Tô Tĩnh Văn vừa định giới thiệu mấy người với nhau thì Lý Mộ Mai lại đến bên Tô Tĩnh Văn thì thầm vào tai:
- Đừng có giới thiệu ở đây, Khinh Tuyết chưa từng gặp Diệp Mặc.
Tô Tĩnh Văn lập tức phản ứng lại, nếu Ninh Khinh Tuyết không quen Diệp Mặc, ở đây thực sự là không phù hợp để giới thiệu hai người.
- Chị Tĩnh Văn, vừa mới xảy ra chút chuyện, Vương Tự không cẩn thận làm gãy tay Diệp Mặc, bây giờ Diệp Mặc không biết đi đâu rồi, em…
Tô Mi vội vã chạy vào, vừa vào đã vội vàng nói.
Nhưng cô ấy vừa nói một nửa đã cảm thấy không đúng, vì mấy người kia đều nhìn cô hơi kinh ngạc mà cô ta cũng đúng lúc không hiểu chuyện gì thì nhìn thấy Diệp Mặc.
Cái giọng điệu bình thản, trầm ồm này không có chút nào là thuộc dạng xốc nổi của thanh niên cả.
- Em còn tưởng anh Tự không nhận ra em cơ.
Thiếu nữ tóc vàng giả vờ làm bộ tức giận.
Diệp Mặc tuy thấy loại thanh niên này rất hào hoa phong nhã, diện mạo cũng rất oai hùng nhưng khí chất lại có một chút hung hãn, thậm chí có chút sát khí lờ mờ.
Sát khí này người khác không nhìn ra, nhưng kiếp trước Diệp Mặc từng giết nhiều người và yêu thú, hắn chỉ cần nhìn là có thể nhìn ra. Người thanh niên này chắc chắn từng giết người, hơn nữa gã ta còn giết người một cách trắng trợn, thậm chí còn lấy giết người làm vẻ vang, bằng không thì sẽ không có loại sát khí này.
Tuy là ở đây không có việc của hắn, hắn cũng không cần thiết phải ở lại đây. Đúng lúc Mặc Diệp muốn đi, vị thanh niên này lại quay đầu lại, giơ tay ra hướng về Mặc Diệp nói:
- Tôi là Vương Tự, xin hỏi anh là?
Diệp Mặc thấy cậu này lúc đưa tay ra thì vẻ mặt như trêu tức, biết kiểu suy nghĩ của anh ta, từ từ đưa tay phải ra, nói:
- Diệp Mặc.
Nhìn Diệp Mặc và Vương Tự bắt tay, người vui nhất chính là Tô Mi. Vì cô ấy biết Vương Tự có thói quen này. Lần đầu tiên làm quen với người khác, chỉ cần là nam giới, anh ta đều muốn thử qua bắt tay mà biết được cân lạng của người ta. Có một lần một đứa bạn của mình, trong lúc bắt tay với Vương Tự thì đã hét lên. Sau đó nam sinh đó không còn mặt mũi nào mà gặp lại cô ấy nữa.
Bây giờ Vương Tự bắt tay Diệp Mặc, kết quả sẽ thế nào đây? Tô Mi thậm chí còn kì vọng tiếng thét chói tai của Diệp Mặc.
“Răng rắc” mấy tiếng, Vương Tự cảm giác tay của Diệp Mặc bị anh ta bóp gẫy ra rồi. Thậm chí còn nghe thấy tiếng xương gãy. Đến việc Diệp Mặc rút tay đi lúc nào anh ta cũng không biết. Trong lòng giật mình, tự nhủ không tốt. Anh ta nghĩ bụng lực của mình quá lớn, vừa nãy khống chế không tốt, không ngờ lại bóp đến vỡ tay người ta.
Tô Mi và cái người con gái tóc vàng tên Gia Gia kia cũng ngây ra. Họ không nghĩ rằng Vương Tự lại ác như thế, không ngờ lại làm gãy tay Diệp Mặc một cách trực tiếp như thế. Tiếng xương bị gãy vừa rồi bọn họ nghe rõ mồn một. Đó là một tiếng gãy nghe rất kinh khủng.
- A, anh Vương Tự, sao anh lại làm gãy tay Diệp Mặc thế? Anh ấy là do chị Tĩnh Văn mời đến đấy, cái này... Ớ, Diệp Mặc đâu rồi?
Tô Mi nói đến đây mới nhận ra Diệp Mặc không thấy đâu nữa rồi.
Vương Tự cũng biết sự việc có chút nghiêm trọng rồi. Anh ta không hề nghĩ Diệp Mặc lại không dễ bóp như thế, tay của anh ta mới bắt, thậm chí còn chưa dùng hết lực mà tay hắn đã gãy rồi. Đây là cái gì vậy chứ?
Nghe thấy tiếng kêu của Tô Mi, anh ta mới thấy, Diệp Mặc lại không thấy đâu rồi. Diệp Mặc đi lúc nào vậy, mấy người mà lại không nhìn thấy.
- Không phải chỉ là một học sinh nghèo thôi sao, đến lúc thì đưa cho cậu ta ít tiền, để cậu ta tự đi bệnh viện khám là được rồi. Đúng là cái đồ vô tích sự.
Người con gái tên Gia Gia liền nói.
Thanh niên hơi có dáng vẻ anh tuấn cười khổ một tiếng nói:
- Thế này thì Tĩnh Văn sẽ chửi tôi, anh ta chắc chắn đi vào rồi. Tôi đi xem anh ta. Haizz, tôi không nghĩ tay anh ta lại yếu đến thế.
Diệp Mặc thật sự không muốn dông dài với mấy cái người nhàm chán này. Hắn đến tham dự sinh nhật của Tô Tĩnh Văn. Nếu làm mích lòng với người ở đây thì sẽ gây khó xử cho cô ấy. Nhưng hắn khá hài lòng với thuật súc cốt của mình. Tuy là tiến độ chân tu không lớn, thậm chí đến bây giờ vẫn là luyện khí tầng một nhưng trong võ nghệ thế tục thì hắn cũng không bị tuột dốc.
Diệp Mặc không biết người lợi hại nhất thế giới này có thể đạt đến trình độ nào nhưng đối với hắn mà nói nếu đã không thể tu luyện bình thường thì chỉ có thể tu luyện võ nghệ thế tục khiến hắn trở nên càng mạnh thì càng an toàn. Nhưng hắn không biết võ nghệ thế tục của mình lại đạt đến cực hạn rồi. Ở đây có đủ các loại vũ khí nóng, hắn không có cách nào an toàn được.
Lúc Tô Mi và Vương Tự ba người họ vẫn còn đang bàn bạc về vết thương của Diệp Mặc, Diệp Mặc đã đi rồi. Cửa câu lạc bộ vẫn có một người tiếp khách, nhưng anh ta chỉ nhìn một chút vào thiệp mời của Diệp Mặc đã để Diệp Mặc đi vào trong rồi.
Người trong câu lạc bộ đến đã rất đông, có thể thấy lần này Tô Tĩnh Văn làm khá là long trọng. Đoán là vì chúc mừng sự bình phục của mẹ, tiện thể gặp lại những người bạn đã lâu không gặp.
- Diệp Mặc, cám ơn đã đến dự sinh nhật của chị, đến đây, ngồi bên này đi.
Diệp Mặc vừa bước vào thì Tô Tĩnh Văn đã nhìn thấy, vội vàng kéo Diệp Mặc sang một cái bàn bên cạnh.
- Đương nhiên, tôi nói tôi đến thì chắc chắn sẽ đến.
Diệp Mặc cười, chuẩn bị lấy quà sinh nhật ra thì nghe thấy có người gọi:
- A, Tĩnh Văn, anh chàng đẹp trai này là ai đấy? Chắc không phải là bạn trai của cậu chứ…
Nhưng lúc anh ta thấy chân Diệp Mặc đi một đôi giày chơi bóng bình thường, thêm cả Diệp Mặc ăn mặc như thế nào thì nửa câu sau không nói tiếp nữa. Hơi xoay người nói:
- Á, cái này, kiểu ăn mặc của anh ta đúng là có cá tính…
Tô Tĩnh Văn sợ Diệp Mặc khó xử, vội nói:
- Anh ấy là một người bạn của tôi, Diệp Mặc …
Tô Tĩnh Văn lúc này mới phát hiện Diệp Mặc lại nhìn chằm chằm vào phía sau cô, dường như chả nghe thấy lời cô ấy. Vội vàng xoay người lại nhìn, là Ninh Khinh Tuyết và Lý Mộ Mai đang đi đến. Tô Tĩnh Văn không khỏi thầm kêu khổ, tự nhủ, sớm thế này đã gặp mặt rồi, cô ấy còn chưa kịp nói rõ với Diệp Mặc cơ.
Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết mặt như tranh đang đi đến. Người con gái mặc chiếc áo vàng nhạt này không ngờ lại đem cho hắn một loại tươi đẹp. Cô ấy với mái tóc đen như mực xoã trên vai, trông rất dịu dàng. Khuôn mặt tròn lại không chút tì vết của trang điểm.
Một bên tóc cài một trang sức nhỏ hình con nai, mấy sợi tóc vô tình xoã xuống khoé mắt. Mắt cô lại có một loại u buồn. Nhưng bước chân cô bước tới thì lại nhẹ nhàng như tiên nữ dẫm lên mây nhưng mắt cô tại sao lại quen như thế?
Ánh mắt u buồn và mất mát đó? Lạc Ảnh? Đúng rồi, ánh mắt của cô ấy và Lạc Ảnh sư phụ quá là giống. Diệp Mặc thở phào một cái, lấy lại tinh thần. Đã biết người con gái này không phải Lạc Ảnh sư phụ, chỉ là ánh mắt của cô ấy rất giống mà thôi.
Sắc mặt của Diệp Mặc lại trở lại bình thường, hắn không quen Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết lại thấy ánh mắt người thanh niên này nhìn cô, tuy có vài giây thất thần nhưng không giống với người khác là anh ta không soi xét cẩn thận. Quay về bộ dạng của anh ta lúc trước, không giống những người khác, khó khăn lắm mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác vẫn còn nhìn trộm mình.
- Khinh Tuyết, Mộ Mai, hai người cũng ngồi đi. Tôi giới thiệu một chút…
Tô Tĩnh Văn vừa định giới thiệu mấy người với nhau thì Lý Mộ Mai lại đến bên Tô Tĩnh Văn thì thầm vào tai:
- Đừng có giới thiệu ở đây, Khinh Tuyết chưa từng gặp Diệp Mặc.
Tô Tĩnh Văn lập tức phản ứng lại, nếu Ninh Khinh Tuyết không quen Diệp Mặc, ở đây thực sự là không phù hợp để giới thiệu hai người.
- Chị Tĩnh Văn, vừa mới xảy ra chút chuyện, Vương Tự không cẩn thận làm gãy tay Diệp Mặc, bây giờ Diệp Mặc không biết đi đâu rồi, em…
Tô Mi vội vã chạy vào, vừa vào đã vội vàng nói.
Nhưng cô ấy vừa nói một nửa đã cảm thấy không đúng, vì mấy người kia đều nhìn cô hơi kinh ngạc mà cô ta cũng đúng lúc không hiểu chuyện gì thì nhìn thấy Diệp Mặc.