Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 27 : Ấn Tượng Đầu Tiên

Ngày đăng: 00:55 27/06/20

- Tay của anh?
Tô Mi nhìn chằm chằm Diệp Mặc như không có chuyện gì xảy ra, hơi hoảng hốt chỉ tay phải vào Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy Tô Mi, nhíu mày, nói một câu:
- Tĩnh Văn, tôi đi nghỉ một lát.
Nói xong tự đi sang một bên, đổi bàn khác và ngồi xuống.
Diệp Mặc? Ninh Khinh Tuyết nhìn Lý Mộ Mai một cách khó hiểu, tự nhủ, cái người Diệp Mặc là ai?
Lý Mộ Mai cười khổ một cái, vội vàng kéo Ninh Khinh Tuyết sang một bên nói:
- Thực ra anh ta chính là Diệp Mặc, người đính hôn với chị, chỉ là bây giờ và trước đây có chút không giống nhau. Không những diện mạo hơi thay đổi mà thậm chí khí chất cũng hoàn toàn bất đồng. Không biết đã xảy ra chuyện gì trên người anh ta. Nhưng em cũng lâu lắm rồi không thấy anh ta, chỉ là không biết tại sao Tĩnh Văn lại mời anh ta đến.
Anh ta chính là Diệp Mặc? Ninh Khinh Tuyết theo bản năng lại nhìn lại Diệp Mặc. Diệp Mặc trước mắt này nói năng và hành động không kiêu ngạo cũng không tự ti. Tuy ăn mặc đơn giản nhưng cử chỉ đều rất tự nhiên, phóng khoáng, không hề mất tự nhiên cũng không hề có kiểu quần là áo lượt, thậm chí trên người còn có chút khí khái đàn ông, từ xa cô ấy đã cảm giác được điều này.
Một người như thế sao có thể là người đó? Ngộ nhỡ anh ta không phải người đó, ở cùng anh ta, cái này… Ninh Khinh Tuyết do dự. Nhưng cô ấy liền cười giễu, nếu Diệp Mặc chính là con người trước mặt này vậy thì cuối cùng hắn có đồng ý ý kiến của mình hay không vẫn là hai cách nói.
- Khinh Tuyết, em cảm thấy anh ta thay đổi rất nhiều, em đi trước tìm cách hỏi dò anh ta, chị cứ ngồi đây đã.
Lý Mộ Mai lúc thấy Diệp Mặc, bỗng hơi do dự về kế hoạch của mình. Diệp Mặc trước mặt và người suy sụp tinh thần trong truyền thuyết dường như không giống nhau chút nào. Nếu nhất định phải nói chỗ lôi thôi của hắn thì chính là tóc có hơi hỗn độn, không đi thợ cắt tóc chuyên nghiệp để chỉnh sửa lại đầu tóc.
Ninh Khinh Tuyết kéo tay Lý Mộ Mai:
- Mộ Mai, việc này để chị tự đi đi.
Diệp Mặc thấy người đến đây toàn người giàu, người nào cũng ăn vận rất đẹp, hơn đứt Diệp Mặc với bộ quần áo giản dị. Nhưng hắn lại không vì thế mà tự ti, mà lại còn rất tự nhiên. Một khi người ta mà ở trong sự bất đồng thì tư tưởng của anh ta hoàn toàn không giống.
Đừng nói Diệp Mặc không có những quần áo đẹp đẽ đó. Hắn có nhưng vẫn sống theo cách sống của bản thân. Cái hắn theo đuổi không phải là ở đây. Nếu hắn theo đuổi cái này, hắn nắm chắc trở thành một phú ông được nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng như thế thì có là gì? Đời người cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, sống không mang đến, chết chả mang đi. Hắn vốn dĩ theo đuổi cuộc sống vĩnh cửu, bây giờ tuy việc tu luyện trở nên chậm chạp nhưng sự theo đuổi của hắn vẫn không thay đổi.
Bây giờ còn bận lòng sư phụ Lạc Ảnh, người của hai thế giới. Nếu bây giờ hắn không hiểu tâm tư của Lạc Ảnh, hắn thực sự có thể chết thêm lần nữa. Đối với việc khác, đối với Diệp Mặc mà nói đều là như khói thoảng qua thế thôi.
- Diệp Mặc…
Ninh Khinh Tuyết đến bên bàn của Diệp Mặc, kêu lên có chút phức tạp.
- Đến rồi à, ngồi đi.
Diệp Mặc cười nhạt, giống như người con trai hàng xóm, Ninh Khinh Tuyết bỗng có một cảm giác quen thuộc lâu lắm rồi. Tuy cô biết đây là lần đầu cô gặp Diệp Mặc, tuy cô biết trước đây không hề muốn gặp người này.
- Cảm ơn.
Ninh Khinh Tuyết ngồi xuống, bỗng có một cảm giác thoải mái, hoặc có thể nói là một cảm giác yên bình, Diệp Mặc như một hồ nước bình lặng, làm cô ấy có phần yên tâm.
- Trán anh cứ nhăn lại, ánh mắt mang theo chút mệt mỏi, có tâm sự gì sao? Nếu tôi giúp gì được thì tôi sẽ giúp.
Diệp Mặc đương nhiên biết người con gái như Ninh Khinh Tuyết, sẽ không đến nói chuyện một cách vô duyên vô cớ với người con trai đã từ bỏ hôn ước với cô. Nếu cô đã đến rồi thì chắc chắn là có chuyện. Chi bằng nói ra trước, hơn nữa cô ấy và Lý Mộ Mai tuy là nói nhỏ nhưng Diệp Mặc vẫn nghe thấy. Chỉ là hắn không nghĩ rằng vợ chưa cưới của hắn lại là người con gái xinh đẹp như thế này, thậm chí còn chả kém Lạc Ảnh.
Hắn không có ác ý với Ninh Khinh Tuyết hoặc có thể nói là không có tình cảm với cô. Nhưng lúc thấy ánh mắt u buồn và mù mờ của cô hắn lại nhớ tới Lạc Ảnh.
Ninh Khinh Tuyết nhìn Diệp Mặc một cách ngạc nhiên. Cô ấy kinh ngạc vì khả năng thấy rõ những thứ nhỏ bé và còn khả năng nói chuyện rõ ràng, có tư duy của hắn. Loại người này lại là thiếu gia bị gia tộc vứt bỏ ư?
- Tôi…
Ninh Khinh Tuyết hồi lâu vẫn không thể mở miệng. Thầm thở dài, lòng tự nhủ nếu để Lý Mộ Mai đến nói thì tốt rồi.
Diệp Mặc lặng lẽ ngồi phía đối diện cô, không có chút cảm giác áp lực nào cả, chỉ mang lại cảm giác yên lặng và yên ổn cho cô. Ninh Khinh Tuyết cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói:
- Là vì chuyện hôn nhân của tôi…
Diệp Mặc hơi nhíu mày, trong lòng cuối cùng cũng có chút dao động, lần đầu tiên hắn ngắt lời Ninh Khinh Tuyết:
- Nhà họ Ninh các cô đã bỏ hôn ước của chúng ta rồi, hơn nữa bây giờ tôi cũng không phải người nhà họ Diệp ở Bắc Kinh nữa rồi…
Diệp Mặc không nói nữa, nhưng ý đồ của hắn rất rõ ràng rồi. Chính là việc khác thì có thể giúp nhưng chuyện hôn nhân thì nhà họ Ninh các cô đã bỏ rồi còn đến tìm tôi dường như có chút quá đáng rồi đấy. Tuy hắn có thiện cảm với Ninh Khinh Tuyết nhưng cũng không có nghĩa Ninh Khinh Tuyết có thể dây dưa lằng nhằng về vấn đề này.
- Xin lỗi…
Ninh Khinh Tuyết bỗng cảm thấy có chút yếu đuối.
Diệp Mặc cười nhạt, nói:
- Không có gì phải xin lỗi cả, loại phế nhân bị nhà họ Diệp đuổi ra ngoài như tôi cũng không xứng với nhà họ Ninh các cô. Loại hôn nhân bị từ chối như này đối với tôi mà nói cũng là một sự giải thoát lớn. Tôi cũng không có bất kỳ ý trách móc cô, chỉ là không muốn nói về chuyện này nữa.
Trong lòng Ninh Khinh Tuyết bỗng có chút lo sợ mà khó chịu. Nếu trước khi gặp Diệp Mặc, câu nói này của Diệp Mặc cô ấy nghe thấy thì cũng có thể coi như chưa nghe thấy. Nhưng sau khi gặp Diệp Mặc, cô ấy cảm thấy bản thân xem thường Diệp Mặc, còn cái loại tiềm thức Diệp Mặc không xứng với cô thì có chút buồn cười.
Diệp Mặc trước mắt dường như không có gì cả, nhưng hắn lại tỏ ra nhẹ như mây bay. Và cái khí chất thản nhiên đó căn bản là khác quá xa với Diệp Mặc trong tưởng tượng. Dường như hắn không phải Diệp Mặc mà không có gì cả đó mà là Diệp Mặc coi rẻ thiên hạ, một mình trên núi cao. Cảm giác này khiến Ninh Khinh Tuyết thấy rất kì lạ.
Diệp Mặc thở dài. Hắn biết Ninh Khinh Tuyết có khó khăn nhưng nếu đã không phải điều bản thân có thể giải quyết được thì cũng hết cách. Nghĩ đến đây liền nói:
- Nếu đã…
Ninh Khinh Tuyết dường như biết Diệp Mặc muốn nói gì, cắn môi, ngắt lời Diệp Mặc:
- Tối nay tôi muốn đi…
Cô bỗng cảm thấy mình ngắt lời Diệp Mặc trong lòng lại có sự cân bằng rất sảng khoái. Dường như vừa rồi sự không vui vì Diệp Mặc ngắt lời cô nay đã không còn nữa.
Tuy nhiên Ninh Khinh Tuyết không nghĩ là câu nói của cô cũng bị người khác ngắt lời như thế.
- Khinh Tuyết, đúng là cô, thật không nghĩ là lại gặp cô ở sinh nhật của Tĩnh Văn. Tôi quá vui và bất ngờ đấy.
Vừa dứt lời, nửa ly rượu vang trong tay người thanh niên đã ở trên bàn bên cạnh bàn Diệp Mặc.
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, không nói gì nữa.
Người thanh niên này cũng không khó coi lắm nhưng ánh mắt rất rời rạc. Lúc anh ta vừa thấy Diệp Mặc đã lướt qua ngay rồi vì Diệp Mặc căn bản không giống khách, thậm chí còn chả giống một người tiếp đãi.
- Cậu nhường một chút đi, tôi lâu lắm rồi không gặp Ninh Khinh Tuyết.
Người thanh niên có ánh mắt rời rạc này đến trước mặt Diệp Mặc nói.