Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1157 : Uy lực của Đan vương thất phẩm

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


Diệp Mặc tùy ý quan sát một chút, sắc mặt của Dương Phí Thành lạnh như băng. Mặc dù sát ý vẫn chưa lộ ra ngoài, nhưng Diệp Mặc theo bản năng lại rùng mình một cái, hắn đoán rằng Dương Phí Thành không giết hắn thì không cam lòng. Đoán chừng cho dù có sự giúp đỡ của Lục Vô Hổ, nói không chừng Dương Phí Thành có nuốt mật báo tim gấu, cũng phải tính sổ luôn Lục Vô Hổ.



Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ gay go mất. Từ Huyền Băng phái đến Đan thành, Diệp Mặc cũng không lo lắng gì, cái mà hắn lo lắng lại là sau khi đến Đan thành rồi, làm sao đến Mặc Nguyệt Chi Thành.



Nghĩ tới đây, Diệp Mặc đứng dậy ôm quyền nói với một số tu sĩ sắp rời đi:



- Các vị môn chủ, và các vị trưởng lão, hôm nay có thể tụ tập cùng mọi người là sự may mắn của Diệp Mặc, có thể gặp được nhiều tiền bối cao nhân như vậy. Lần này sau khi tôi quay trở về Đan thành, tôi sẽ về Mặc Nguyệt Chi Thành. Vì cảm kích sự ủng hộ của mọi người ở đây đối với tôi, cho nên chỉ cần một tháng sau những vị bằng hữu nào có thể đến Đan thành cùng tôi về Mặc Nguyệt Chi Thành, chỉ cần là tiền bối tu vi Thừa Đỉnh trở lên, Diệp Mặc sẽ luyện chế miễn phí cho vị đó một lò đan dược, đương nhiên đan dược là từ Thiên cấp thất phẩm trở lên.



Nếu như nói trước trận tỷ thí, người trong đại điện còn chưa hưng phấn, còn chưa đạt tới cao trào, lời này của Diệp Mặc nói ra, hiện trường đã hoàn toàn trở nên sôi nổi rồi. Dường như tất cả các tu sĩ đều dừng chân lại, ai ai cũng vẻ mặt nóng như lửa nhìn Diệp Mặc.



Đùa sao, một lò đan dược Thiên cấp thất phẩm đấy, không cần nói là tu sĩ Thừa Đỉnh, cho dù là tu sĩ Hóa Chân hay Kiếp Biến, cũng không thể nào dễ dàng tìm được người khác luyện chế.



Phó chính thành chủ của Đan thành có thể giúp người khác luyện chế ra đan dược thất phẩm, nhưng người ta tự nguyện sao? Cho dù là tự nguyện, thì cái giá mà anh phải trả như nào? Rất nhiều tu sĩ đều trên nghìn năm tuổi rồi, bọn họ sớm đã tích lũy được một lượng lớn linh thảo, khổ nỗi là không có ai giúp bọn họ luyện đan mà thôi. Còn bây giờ một đan vương thất phẩm như Diệp Mặc không ngờ lại đưa ra cái hứa hẹn này, quả thực là một đề nghị không thể từ chối từ trên trời rơi xuống.



Nhạc Dao gật đầu, lần này Diệp Mặc ra tay rồi. Tận dụng ưu thế trời sinh của hắn mà ra tay, loại cơ hội này cho dù là tu sĩ Thừa Đỉnh cũng không thể không bằng lòng.



Nhưng không đợi sự hưng phấn của những người đó trôi qua, Diệp Mặc lại lần nữa ném bom:



- Mọi người cũng biết, tôi cũng nói rồi. Tôi tin rằng mười năm sau tôi có thể thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm. Tôi lần nữa cam kết. Chỉ cần một tháng sau những vị bằng hữu cùng tôi đến Mặc Nguyệt Chi thành chúc mừng Mặc Nguyệt Chi thành của tôi, trong vòng một trăm năm sẽ lên tu vi Biến Kiếp, tôi cũng có thể luyện cho mỗi người một lò đan dược cửu phẩm. Nếu như có bằng hữu Hóa Chân cùng tôi đến Mặc Nguyệt Chi Thành chúc mừng, vậy thì vãn bối sau khi thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm, sẽ luyện chế cho mỗi người mười lò đan dược.



Ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng muốn kéo đi ăn mừng Mặc Nguyệt Chi Thành, cách làm này của Diệp Mặc lập tức khiến người ta hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Hẳn là mượn hơi một số hộ vệ, nhưng cho dù Diệp Mặc làm như vậy, những người muốn đi cùng Diệp Mặc cũng không ít. Chỉ cần giúp hắn đến Mặc Nguyệt Chi Thành một chuyến. Là có thể mời được Đan vương thất phẩm luyện đan miễn phí, chuyện tốt như này, có ai không muốn cơ chứ?



- Diệp thành chủ, vậy thì chúng tôi bây giờ sẽ cùng anh đến Đan thành, sau đó ở Đan thành khoảng một tháng rồi lại cùng anh đến Mặc Nguyệt Chi Thành được chứ?



Nhạc Dao lanh lảnh cười nói.




Khi Diệp Mặc cùng Lục Vô Hổ vào gian hàng luyện khí rồi, vào trong một nội thất, nhất thời ngây dại. Trong này không ngờ là một thế giới khác, chẳng những xa hoa rộng rãi, hơn nữa linh khí đầy đủ khiến Diệp Mặc không dám tưởng tượng. Hắn khẳng định nơi này ít nhất có một linh mạch hạ phẩm.



- Đừng giả bộ cái bộ dạng kinh ngạc ấy nữa, đồ tốt của anh còn nhiều hơn tôi nhiều, tôi chỉ có cái linh mạch này thôi, nói không chừng anh căn bản cũng không chú ý đến. Thiên Hỏa, Địa Hỏa, lò đan kia, và cả đại đỉnh tám cực kia nữa, ha ha, đặc biệt là con dao thái rau đó…



Lục Vô Hổ thấy Diệp Mặc sắc mặt kinh ngạc, lập tức chu miệng nói.



- Lục lão ca vội vã tìm tôi đến đây, có phải là chuyện gì gấp không?



Diệp Mặc thấy Lục Vô Hổ bắt đầu quở trách đồ của hắn, vội vàng chuyển đề tài, hắn thật sự sợ lão yêu quái này nhắm vào đồ của hắn, chẳng may lão muốn lấy, mình thật không có cách nào.



Lục Vô Hổ trừng mắt nói:



- Lão nhân gia tôi sao lại có thể nhắm trúng đồ của anh được…



Trong lòng bổ sung một câu, nhắm trúng rồi, anh cũng phải cho.



- Vậy thì được, vậy thì được, những thứ đó của tôi cũng không đáng giá.



Diệp Mặc vội vàng nói.



Lục Vô Hổ khinh thường quát:



- Không đáng tiền? Thứ cuối cùng tiêu diệt Thôn Hỏa Trùng của anh là cái gì, người khác nhìn không ra, đừng cho rằng tôi cũng không nhìn ra. Là “Vô Ảnh Tằm” đúng không?



Nói xong Lục Vô Hổ đứng dậy, vẻ mặt kích động ngó chừng Diệp Mặc, đợi Diệp Mặc trả lời.