Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1159 : Người phụ nữ của Diệp Mặc

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


- Cậu muốn luyện chế pháp bảo phi hành hình dạng gì?



Lục Vô Hổ cũng rất thỏa mãng với những tài liệu Diệp Mặc đã lấy ra.



Diệp Mặc muốn pháp bảo phi hành của mình có thể dễ dàng ẩn nấp một chút, liền nói với Lục Vô Hổ:



- Vậy thì luyện chế một kiện ‘Ô vân trùy’ đi, không chỉ tốc độ nhanh, mà còn phải có một trận pháp ẩn nấp ở trong mây đen để càng khó bị phát hiện hơn.



- Được, nửa tháng sau ta sẽ tìm cậu. a…



Lục Vô Hổ cầm lấy mấy loại tài liệu rồi nói, chỉ là còn chưa có nói hết câu liền ‘A’ một tiếng.



- Sao thế?



Diệp Mặc có chút khó hiểu.



Lục Vô Hổ từ trong hộp ngọc chứa ‘Hoàng tinh thạch’ lấy ra một khối đá màu đen, dáng vẻ đầy kích động, trong miệng thì thào:



- Thế giới thạch, thật sự có ‘Thế giới thạch’… Quả thực có ‘Thế giới sơn’, quả thực có…



Bỗng nhiên lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Mặc rồi nói:



- Cậu chẳng những có Khổ Trúc, còn có cả ‘Thế giới thạch’. Cậu làm thế quái nào mà có nhiều món đồ nghịch thiên như vậy?



Trong lòng Diệp Mặc thầm kêu khổ, khối Thế giới thạch này là hắn lấy được khi hắn và đám người Bác Dung tìm được di tích của Du Bạch Sinh. Ngay sau khi hắn cầm cái hộp ngọc chứa Hoàng tinh thạch, thì mới phát hiện bên trong có cái khối tài liều kỳ lạ này, sau khi hắn tới Thế giới sơn, thì hắn mới biết khối tài liệu này là đá ở Thế giới sơn. thế nhưng hắn đã chiếm được một khối Thế giới thạch rất lớn rồi, đối với khối Thế giới thạch nhỏ trong hộp ngọc này thì hắn cũng không chú ý đến, thậm chí cũng không nhớ tới nó luôn. Đồng thời hắn cũng suy đoán được là Du Bạch Sinh biết về Thế giới sơn là do tổ tiên lưu truyền lại.
Diệp Mặc nắm lấy tay hai người:



- Xin lỗi, chuyện này không nói trước cho các em biết, anh thật sự là không biết phải nói từ đâu. Tiểu Vận là một cô gái tốt, anh cũng rất lo lắng cho cô ấy. Các em yên tâm, sau này sẽ không có thêm người khác nữa.



Mấy ngày nay hắn và Lạc Ảnh còn có cả Ninh Khinh Tuyết đều ở bên nhau, đối với Diệp Mặc mà nói. Nếu như không phải phát sinh nhiều sự tình như vậy, thì chắc kiếp này hắn chỉ có Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết mà thôi, chắc sẽ không có thêm người con gái nào nữa.



Tống Ánh Trúc thì tuy là hắn cũng có tình cảm nhưng cũng không phải là sâu đậm. Nếu như không có Ức Mặc thì chắc là cả hai cũng sẽ không đến với nhau lần nữa. Còn Mục Tiểu Vận thì là một cô gái có vận mệnh vô cùng thê thảm, nhưng lại là một một cô gái ôn nhu hiền lạnh tới cực điểm, khiến cho Diệp Mặc thực sự đã động tâm với cô, không muốn buông tay. Dường như những đức tính tốt đẹp cần có của một người con gái đều có thể tìm thấy ở trên người Tiểu Vận, cô quả thực chính là một hóa thân của một người con gái hiền lương thục đức.



Đối với Tô Tĩnh Văn, Diệp Mặc vẫn do dự không muốn động phòng với cô, lúc đầu cũng có một phần là vì tu vi của cô chưa tới Trúc Cơ, thế nhưng sau khi cô đã tới Trúc Cơ, Diệp Mặc vẫn không làm như vậy. Diệp Mặc không phải là không thích Tô Tĩnh Văn, mà là muốn tìm được Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh trước, khi đó mới chính thức tiếp nhận Tô Tĩnh Văn. Đây cũng là sự tôn trọng đối với Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, cũng là một lời hứa hẹn dành cho Tô Tĩnh Văn.



Tô Tĩnh Văn từ Ninh Hải đuổi theo hắn tới Lạc Nguyệt, lại từ Lạc Nguyệt đi tới tiểu thế giới, rồi lại từ tiểu thế giới đi tới Nam An Châu. Nếu như không phải hắn nhìn thấy được cái vòng tay kia, thì Tô Tĩnh Văn có lẽ đã phải chết tha hương rồi, chết ở một nơi mà không có người nào biết, không có một người thân nào. Hắn đã bị tình yêu có thể vượt qua ngàn núi vạn sông, thậm chí vượt qua cả thời gian không gian của Tô Tĩnh Văn làm cho cảm động rồi.



Tại một nơi mà hoa tuyết bay tán loạn trên đường cái, Tô Tĩnh Văn cứ đứng lẳng lặng như vậy trước mặt hắn, như một người tuyết nhìn hắn không hề nhúc nhích. Cái hình ảnh đó, đã in sâu trong tâm trí của Diệp Mặc, cả đời cũng không thể nào mờ nhạt. Một khắc đó hắn đã hoàn toàn bị Tô Tĩnh Văn chinh phục rồi.



Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng đến sự cô tịch của Tô Tĩnh Văn khi Ức Mặc được người khác nhận đi làm đệ tử. Một người con gái yếu đuối như cô, có thể sống sót ở cái nơi mà cường giả vi tôn như Tu Chân giới này đã là cực kỳ may mắn rồi.



Vì thế khi Diệp Mặc ôm lấy cơ thể không có chút ý thức nào, ngay cả đôi mắt cũng không muốn nhắm lại của Tô Tĩnh Văn, thì trong nháy mắt ấy, hắn đã đem cô trở thành người con gái ở bên mình cả đời rồi. Không có lý do gì cả, hay có lẽ đó cũng chính là lý do.



Người khác có thể không hiểu được tâm tình của Tô Tĩnh Văn, nhưng Diệp Mặc lại có thể hiểu rõ. Bản thân ở trong một biển người, nhưng lại không có một người hiểu rõ mình, cũng không có một người nào quen biết mình, càng không có một ai để bản thân tin tưởng và dựa dẫm, cái loại cảm giác tịch mịch và cô độc này không ai có thể tưởng tượng nổi nó đáng sợ thế nào. Ngày trước khi hắn mới sống lại tại Ninh Hải trên Địa Cầu, cũng đã phải trải qua cái cảm giác như vậy.



- Chúng em biết, ông xã, anh không nên suy nghĩ nhiều. Hãy tới chỗ của Lục tiền bối đi, vừa rồi là tiền bối gọi anh đúng không? Chờ sau này chúng ta sẽ cùng Tĩnh Văn, Ánh Trúc và cả Tiểu Vận nữa, sẽ cùng nhau đi tới Mặc Nguyệt Chi Thành, sau này sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.



Lạc Ảnh cảm thụ được nỗi thương cảm của Diệp Mặc, cô lại lần nữa cùng với Ninh Khinh Tuyết gọi một tiếng ‘ông xã’. Cái này là từ ngữ cô học được từ trên địa cầu, đơn giản, thông tục, nhưng lại có thể biểu đạt được nội tâm nhiệt liệt của mình, Lạc Ảnh phát hiện bản thân dần dần thích cái từ ngữ này rồi.