Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1201 : Tiến vào La Khúc bàn thứ mười sáu

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


Mông Kỳ tỉnh táo lại, lạnh lùng nói:



- Cho dù anh có giết tôi, tôi cũng sẽ không cởi bỏ quần áo, anh đừng có nằm mơ…



Nói đến đây, cô bỗng nhiên dừng câu nói của mình lại, không đúng. Nếu như Diệp Mặc muốn chiếm đoạt cô, căn bản sẽ không cần trưng cầu ý kiến của cô, mình làm gì có năng lực phản kháng trước mặt hắn? Hơn nữa dưới tình hình như này, hắn làm gì còn tâm trạng đó?



Hơn nữa, vừa nãy Diệp Mặc nói hoàn toàn đúng, một khi mình ra ngoài, sư phụ có thể bảo vệ được mình sao? E rằng trước mặt Ung Lam Y, bà ấy thậm chí đến việc sống chết cũng không làm chủ được.



Bất luận Diệp Mặc có ý gì, hắn cũng là một con người, bản thân mình là một cơn ác mộng mà thôi. Lập tức bị chết, cô có thể sao? Nghĩ đến đây, Mông Kỳ hoàn toàn bình tĩnh lại, vừa nãy sự tức giận khi nghe thấy câu nói của Diệp Mặc đã tiêu tan. Cô đưa tay mở từng cái cúc của áo quần, rồi lạnh giọng nói:



- Được, tôi đồng ý, tôi hi vọng sau khi anh làm rồi, thực hiện theo lời hứa đưa tôi ra ngoài chỗ này.



Diệp Mặc thản nhiên cười:



- Mông sư muội, cô không cần cởi bỏ quần áo nữa. Mặc dù cô hiểu nhầm ý của tôi, nhưng thực tế tôi quả thực muốn ngắm thân thể cô một lần, cho nên hiểu nhầm hay không thì cũng là sự thực. Vì tôi quả thực muốn kiểm tra trên người cô có dấu vết gì không, nên mới bảo cô cởi quần áo ra. Nhưng tôi dẫn cô ra ngoài, cũng không phải là vì thực hiện theo lời hứa, nếu như cô không đồng ý, thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng có một điều kiện, tôi cần phải nói rõ, đó chính là nếu như đến Bàn đỉnh Bàn thứ mười tám, tôi không đồng ý cho cô đi cùng tôi.



Mông Kỳ có chút sửng sốt, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của Diệp Mặc, sắc mặt đỏ bừng vô cùng xấu hổ, lắp bắp nói:



- Diệp sư huynh, ý anh nói là trên người tôi có khả năng bị người khác đánh dấu? Một khi rời khỏi, sẽ bị theo dõi?



Diệp Mặc gật đầu nói:



- Đúng vậy, cho nên cô đồng ý hay không thì tùy cô, nhưng ý vừa nãy của tôi, cô cũng đã hiểu rồi.



Diệp Mặc nhiều lần bị người ta đánh dấu, lần nguy hiểm nhất chính là Cảnh Anh Ly nhắc nhở, hắn đương nhiên không để ý. Nếu như trên người Mông Kỳ cũng bị đánh dấu, hắn lại dẫn Mông Kỳ theo, vậy thì quá thảm rồi.



Mông Kỳ xấu hổ vô cùng nói với Diệp Mặc:



- Xin lỗi Diệp sư huynh, tôi lòng dạ tiểu nhân rồi, anh kiểm tra đi, bất luận là có hay không, tôi cũng không phản kháng.




Sau đó Mông Kỳ không nói thêm gì nữa, chỉ đi theo Diệp Mặc, đồng thời cũng quan sát trận pháp Bàn thứ mười năm. Những trận pháp này cô không biết cái nào, cô chắc rằng những trận pháp này cái nào cũng có thể cản đường cô được.



Diệp Mặc cũng đang quan sát trận pháp ở đây. Bàn thứ mười năm bắt đầu là trận pháp cấp tám bình thường, Diệp Mặc bây giờ mặc dù đã thuộc vào người sắp đột phá, nhưng vẫn là một tông sư trận pháp cấp tám, vừa vào đến Bàn thứ mười năm, tốc độ của hắn liền chậm lại.



Mông Kỳ chăm chú nhìn Diệp Mặc, không dám rời một bước. Gì thì gì Diệp Mặc cũng nhìn thấy hết rồi, cũng không có chuyện gì xấu hổ với không xấu hổ nữa. Đồng thời bây giờ trong lòng cô cũng rất rõ, một khi mình bị truyền tống trận truyền ra ngoài, đến lúc đó tính mạng của cô thật quá bi thảm, đến việc sống chết của mình cũng không có cách nào làm chủ được.



Bàn thứ mười năm, Diệp Mặc biết được các loại trận pháp cấp tám, xem vậy là đủ rồi. Khiến hắn càng không tin nổi chính là, ở Bàn thứ mười năm không ngờ lại xuất hiện một số linh thảo cấp bảy. Mặc dù không nhiều, nhưng so với Bàn thứ mười bốn, phỏng chừng có liên quan đến việc linh khí đột nhiên tăng lên.



Diệp Mặc vừa thu thập một chút linh thảo, vừa nghiên cứu những trận pháp cấp tám này, tốc độ của hai người lập tức trở nên chậm lại.



Nếu không phải Diệp Mặc có thể vào được La Khúc thập bát bàn, Mông Kỳ chắc chắn cho rằng Diệp Mặc là lão yêu quái mấy nghìn năm. Nếu không sao có thể vào được Bàn thứ mười năm của La Khúc thập bát bàn, đi lại dễ dàng như vậy?



Đối với Mông Kỳ mà nói, Diệp Mặc đi lại rất dễ dàng, Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát của hắn giúp hắn được rất nhiều. Hơn nữa Diệp Mặc cho rằng, nếu như có công pháp thần thức tốt hơn nữa, Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát của hắn sớm đã thăng cấp rồi.



Thời gian một ngày, Diệp Mặc và Mông Kỳ vượt qua Bàn thứ mười năm tiến vào Bàn thứ mười sáu, Diệp Mặc ở Bàn thứ mười năm ngoài việc thu thập được một số linh thảo ra, trình độ trận pháp cũng tăng lên được một tầng.



Nhưng Diệp Mặc biết, hắn vẫn thuộc tông sư trận pháp cấp tám.



Vừa bước vào Bàn thứ mười sáu Mông Kỳ và Diệp Mặc lại cảm nhận được nơi này linh khí còn nồng đậm hơn bàn thứ mười năm, Mông Kỳ nhẹ nhàng hít thở, có chút ngưỡng mộ nhìn Diệp Mặc nói:



- Tôi thực sự muốn ở đây tu luyện vài năm, đến lúc đó tôi chắc chắn thăng lên cấp Ngưng Thể.



Diệp Mặc lúc này cũng đã hiểu, ở dưới đây hoàn toàn là linh mạch, hơn nữa còn là một linh mạch không phải cấp thấp. Hắn có kinh nghiệm, lúc trước ở dưới lòng sông ở cấm địa Băng Thần, chính là vì linh khí cực kì nồng đậm, cuối cùng bị hắn tìm ra một linh mạch cực phẩm.



Trận pháp của Bàn thứ mười sáu đều là trận pháp cấp tám đỉnh cao, cho dù Diệp Mặc bây giờ có thuộc vào gần đến trình độ tông sư trận pháp cấp chín, cũng không dám khinh thường. Hắn biết chỉ cần mình không cẩn thận một chút thôi, là có thể rơi vào tay của Ung Lam Y.



Kinh Học Thành cho hắn một miếng ngọc bài, nói cha của gã là Kinh Hướng Đông có thể giúp đỡ. Nhưng Diệp Mặc bây giờ chưa đến bước đường cùng, hắn cũng tuyệt đối không cần người khác giúp đỡ. Ví dụ của Mông Hàn An vẫn còn trước mắt, huống chi yêu cầu của hắn lúc đó là cần Mông Hàn An bảo vệ tính mạng cho hắn, hắn chỉ là muốn Mông Hàn An bảo vệ cho hắn vào được La Khúc thập bát bàn, đến điều này mà Mông Hàn An cũng không có cách nào làm được.