Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1202 : Bị vây khốn trong trận pháp cấp chín

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


Giờ phút này ở bên ngoài La khúc thập bát bàn, Ung Lam Y đang nhắm hai mắt lại, không ai biết lão đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sát ý của lão. Tất cả các tu sĩ có mặt ở đây đều hiểu được là Ung Lam Y không phải đang chờ đợi thành tích cuối cùng của Thông Hải Giáo, mà là chờ đợi cái tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia ra khỏi La khúc thập bát bàn.



Mà lúc này các tu sĩ bị truyền tống ra khỏi La khúc thập bát bàn càng lúc càng nhiều, ngoài hai tu sĩ Thông Hải Giáo có thể đi sâu vào trong Bàn thứ chín, thì chỉ có Thương Hải Điện là có nhiều tu sĩ tiến sâu vào Bàn thứ chín nhất. Kinh Học Thành của Hải Điện đã vượt qua được Bàn thứ mười, đang muốn tiến lên Bàn thứ mười một, ngoài ra còn có hai tên tu sĩ Thương Hải Điện đang ở Bàn thứ chín nữa.



Về phần Hải Tu Minh, ngoài Diệp Mặc và Mông Kỳ để lại tên ở Bàn thứ chín ra, thì những tu sĩ còn lại của Hải Tu Minh nhiều nhất chỉ có thể lên đến Bàn thứ tám, còn hầu hết là đã thất bại từ sớm.



Vẻ mặt của Vượng Thương âm trầm, nhìn chằm chằm vào tấm bia đá lớn, Mông Kỳ không gặp phải chuyện gì, mà cô cùng với Diệp Mặc lại tiến vào Bàn thứ mười, nhưng cho đến tận giờ cũng chưa thấy tên của bất cứ ai trong hai người ở trên bia đá của Bàn thứ mười.



Nếu hai tên tu sĩ của Thông Hải Giáo có thể ghi lại tên trên Bàn thứ chín, thì vị trí của Hải Tu Minh vẫn là cuối cùng. Vượng Thương thậm chí còn đang hoài nghi là Diệp Mặc tức giận vì y không có ý muốn giúp đỡ hắn, nên cố ý không lưu lại tên trên bia đá. Nếu thực sự là như vậy, thì lát nữa cũng không cần đợi Ung Lam Y giết Diệp Mặc, tự tay y sẽ giết Diệp Mặc.







Khi Diệp Mặc gặp khốn trận đầu tiên của Bàn thứ mười sáu thì liền dừng lại, vì thủ đoạn của trận pháp này quả thực là thiên biến vạn hóa, cho dù cùng là một trận pháp cấp tám đỉnh, thì với thủ pháp bố trí khác nhau, thì hiệu quả cũng hoàn toàn khác nhau. Cũng có thể nói là không phải một tông sư trận pháp cấp tám nào cũng có thể nhìn thấu được một trận pháp cấp tám.



Huống chi Diệp Mặc đã biết tất cả những trận pháp bên trong La khúc thập bát bàn này đều không hề tầm thường. Hắn cũng khẳng định là nếu không phải bản thân ở trước Bàn thứ mười lăm cảm thụ từ thấp đến cao về thủ pháp bố trí trận pháp ở La khúc thập bát bàn này, mà trực tiếp tiến thẳng lên Bàn thứ mười sáu, thì cho dù là tới cuối cùng có thể phá trận được cũng sẽ phải mất rất nhiều thời gian.



Cho nên hắn đã ngừng lại ngay ở khốn trận đầu tiên. Cũng không phải là hắn không phá nổi khốn trận này, mà là hắn muốn cảm thụ một chút về trận pháp cao cấp trên Bàn thứ mười sáu này, để làm cơ sở chuẩn bị cho Bàn thứ mười bẩy tiếp theo.



Mông Kỳ im lặng ngồi ở phía sau Diệp Mặc mà tu luyện, ngay cả mấy linh thảo cấp bẩy ở bên cạnh cô cũng không muốn thu lấy, vì cô cũng hiểu được thời điểm hiện tại rất nguy hiểm.



Diệp Mặc từng bước từng bước nghiên cứu từng trận pháp trên Bàn thứ mười sáu, cũng không có tâm tư để thu thập các linh thảo cấp bẩy xung quanh. Diệp Mặc cũng hiểu rõ, một khi bản thân không thể vượt qua Bàn thứ mười tám, thì những chuyện chờ đợi hắn ở ngoài kia chẳng có chuyện nào tốt cả. Vốn chỉ cần thời gian một ngày là Diệp Mặc có thể vượt qua Bàn thứ mười sáu, nhưng hắn lại đi mất những ba ngày. Ba ngày sau, thì Diệp Mặc mới mang theo Mông Kỳ tiến vào Bàn thứ mười bẩy.


Diệp Mặc cũng không kịp suy nghĩ, nhanh chóng lao tới bên cạnh Mông Kỳ, đoạt lấy phi kiếm trong tay cô, đồng thời phóng ra Tử nhãn thần hồn thiết cát để bảo vệ cô.



Mông Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, sau khi cô phát hiện người cứu mình chính là Diệp Mặc, nhất thời không nhịn được mà nước mắt vui sướng chảy ra. Cô không sợ chết, nhưng mà rơi vào tay của Ung Lam Y thì còn đáng sợ hơn cả cái chết.



- Leo lên lưng tôi.



Diệp Mặc biết bản thân hắn mới chỉ nghiên cứu được một chút bề ngoài của trận pháp này, nên mới may mắn có thể cứu được Mông Kỳ. Nhưng lần này cứu được Mông Kỳ, không có nghĩa là lần sau hắn cũng có thể cứu được Mông Kỳ.



Mông Kỳ lập tức gật đầu, không cự tuyệt, thậm chí không đợi Diệp Mặc nói xong, thì cô đã chủ động ghé vào trên lưng của Diệp Mặc rồi.



Diệp Mặc lấy ra một chiếc đai lưng linh khí thượng phẩm, buộc chặt hắn và Mông Kỳ vào với nhau. Lúc này hắn mới ngồi xuống nghiên cứu trận pháp một lần nữa, rồi rất nhanh đã tiếp tục tiến vào cảnh giới vong ngã.



Diệp Mặc toàn tâm toàn ý dùng Tam sinh quyết thôi diễn trận pháp cấp chín, muốn đột phá cảnh giới tông sư trận pháp cấp chín. Còn Mông Kỳ sau lưng Diệp Mặc thì lại không cách nào bình tĩnh được mặc dù cô đã được Diệp Mặc buộc chặt sau lưng, cho dù là ảo trận có lợi hại hơn nữa cũng không thể mang cô đi được.



Nhưng cô không thể bình tình chính là vì bản thân đang bị buộc chặt với Diệp Mặc. Vì ngực của cô đang hoàn toàn dán chặt vào sau lưng Diệp Mặc. Một mùi vị nam tính truyền đến, làm cho cô không thể nào không miên man suy nghĩ.



Từ khi cô tu luyện đến giờ, chưa bao giờ tiếp xúc với người con trai nào, tính cách của cô cũng vô cùng e lệ. Lại càng không nói đến hiện tại cô đang dán sát cả người vào Diệp Mặc, hơn nữa cô còn không dám nhúc nhích, vì sợ rằng bản thân vừa động một cái, sẽ ảnh hưởng đến việc Diệp Mặc nghiên cứu trận pháp.



Theo thời gian trôi qua, Mông Kỳ cảm giác được cả người mềm nhũn ra, thậm chí còn có một loại cảm giác sung sương khó có thể miêu tả được. Khiến cô phải cắn chắn môi đến nỗi cả người run rẩy thì mới có thể khống chế được bản thân.



Khi Mông Kỳ còn đang cố gắng chịu đựng, thì Diệp Mặc bỗng nhiên lại thét dài một tiếng rồi đứng lên, trận kỳ trong tay không ngừng được hắn ném ra, ngay cả Mông Kỳ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được màn sương mù màu trắng đang nhanh chóng tan rã, càng ngày càng mỏng hơn.