Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1203 : Lên đỉnh - Rời đi

Ngày đăng: 06:00 22/04/20


Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn diễn sinh ra từ Tam sinh quyết một hệ thống trận pháp truyền thừa của riêng mình. Từ giờ hắn hoàn toàn không cần phải đi nghiên cứu trận pháp của người khác nữa, thông qua trận pháp của người khác hắn đã thành công tấn cấp bản lĩnh của mình lên tông sư trận pháp cấp chín. Từ giờ trở đi, hắn đã thực sự là tông sư trận pháp cấp chín, cho dù đối mặt là trận pháp vĩ đại thế nào, nổi bật thế nào, thì chỉ cần là trận pháp cấp chín thì đối với hắn cũng chỉ là mây bay mà thôi.



Kinh nghiệm ở Bàn thứ mười sáu trước đó đã nói với hắn, bất cứ trận pháp cấp tám nào cũng đều không thể ngăn trở hắn được, bởi vì lúc đó hắn là một tông sư trận pháp cấp tám. Nếu như hắn một lòng muốn thông qua việc nghiên cứu trận pháp của người khác để thăng cấp, thì ngược lại sẽ khiến hắn bị lạc lối. Đối với hắn, thì chỉ cần nghiên cứu được thủ pháp bày trận của người khác là có thể được rồi.



Khi hắn đã thông suốt được điều này, thì bản lĩnh trận pháp của hắn cũng hé ra một lỗ hổng giữa cấp tám và cấp chín. Hắn liền đứng lên, ném trận kỳ ra ngoài, hắn muốn thực sự tiến nhập vào hàng ngũ tông sư trận pháp cấp chín.



Sau khi Mông Kỳ thấy Diệp Mặc đã nhìn ra ảo trận, những trận pháp kế tiếp càng lúc càng không ngăn trở được hắn bao lâu. Cuối cùng, Diệp Mặc còn dùng phần lớn thời gian tiết kiệm được để thu thập linh thảo, mà ở Bàn thứ mười bẩy đã có một số linh thảo cấp tám.



Mông Kỳ rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Diệp Mặc:



- Diệp sư huynh, anh đột phá rồi sao?



Diệp Mặc mỉm cười:



- Đúng thế, tôi vừa mới gia nhập vào hàng ngũ tông sư trận pháp cấp chín, cho nên Bàn thứ mười bẩy đối với tôi đã không còn chút uy hiếp nào nữa. Lúc trước là do tôi lĩnh ngộ không đúng phương hướng, nếu không thì đã sớm tấn cấp lên tông sư trận pháp cấp chín rồi.



Mông Kỳ hít một hơi lạnh, không ngờ Diệp Mặc thật sự chỉ cần thời gian ngắn ngủi như vậy đã thực sự tiến nhập vào hàng ngũ tông sư trận pháp cấp chín rồi, thế giới này thật sự có người như hắn sao?



Giờ phút này cô đã hoàn toàn quên bản thân còn đang dán sát người trên lưng Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới lại hỏi:



- Diệp sư huynh, có phải khi anh tiến vào La khúc thập bát bàn, thì đã khẳng định là mình có thể đột phá cấp bậc tông sư trận pháp cấp chín hay không?



Diệp Mặc lắc đầu:



- Sao có thể thế chứ, tôi kỳ thật không có chút nắm chắc nào, bất quá La khúc thập bát bàn có chỗ đặc biệt của nó. Đối với việc tôi lĩnh ngộ về trận pháp có giúp ích rất lớn, tôi nghĩ đây chính là nơi mà môn phái thượng cổ bố trí để giúp đệ tử lĩnh ngộ trận pháp.



Diệp Mặc cũng không có nói sai, khi hắn tiến vào La khúc thập bát bàn cũng không nghĩ bản thân có thể đột phá lên trình độ tông sư trận pháp cấp chín. Nhưng bản thân hắn vẫn còn con bài chưa lật, chính là nếu hắn không thể xuyên qua Bàn thứ mười tám, thì hắn sẽ tiến vào trong thế giới trang vàng để tìm Kỷ Bẩm trợ giúp. Nếu Kỷ Bẩm cũng không có cách nào để giúp hắn, thì hắn sẽ trốn luôn trong Thế giới trang vàng. Chứ nếu để hắn chết uổng trong tay Ung Lam Y thì hắn tuyệt đối không muốn.



Khi Diệp Mặc cùng Mông Kỳ bước vào Bàn thứ mười tám, thì cảnh tượng trước mắt nhất thời làm cho cả hai người ngây dại.



Giờ phút này Diệp Mặc và Mông Kỳ đều hiểu ra, nơi bọn họ đang đứng chính là trên đỉnh núi của La khúc thập bát bàn. Nơi này không có lực đẩy mạnh mẽ nữa, cũng không có một trận pháp nào cả. Nói cách khác thì La khúc thập bát bàn chỉ có mười bẩy Bàn mà thôi, nếu người dự thi có thể vượt qua được mười bẩy Bàn trước đó, thì Bàn thứ mười tám căn bản chỉ là một vật trang trí mà thôi.




Kinh Hướng Đông ra mặt hiển nhiên là do người mà y muốn bắt lại chính là con trai độc nhất của mình, Kinh Học Thành



Sau khi hiểu ra, Ung Lam Y liền thay đổi tư thế, ôm quyền hướng tới Kinh Hướng Đông nói:



- Kinh huynh, Ung mỗ vừa rồi nóng vội vì muốn báo thù cho con trai, nên mới có chút mạo phạm. Không biết Kinh huynh có thể hỏi lệnh công tử dùm tôi một chút xem có thấy Diệp Mặc ở Bàn thứ mười không?



Những người xung quanh nghe được lời nói của Ung Lam Y, lại càng thêm khinh bỉ Vượng Thương. Vì Thông Hải Giáo sử dụng cùng một thủ đoạn để đối phó với Hải Tu Minh và Thương Hải Điện, nhưng chỉ có Thương Hải Điện là dám đối chọi lại, còn Hải Tu Minh thì lại ngoan ngoãn giống như con cháu biết nghe lời vậy.



Vượng Thương đương nhiên biết người xung quanh đang bàn tán cái gì, nhưng y vẫn giữ nguyên sắc mặt âm trầm, nửa câu cũng không nói ra miệng.



Kinh Hướng Đông nghe được lời Ung Lam Y nói, liền quay đầu lại nhìn con trai Kinh Học Thành của mình:



- Học Thành, giáo chủ đại nhân đang hỏi con kia, nếu con muốn thì cứ trả lời, không muốn thì thôi, chúng ta đi.



Ung Lam Y nghe được lời của Kinh Hướng Đông nói, thì sắc mặt liền tức giận đến xanh mét, nhưng y cũng không thể lấy đây làm cái cớ để khai chiến với Kinh Hướng Đông được. Vừa rồi chỉ giao thủ qua một chút, thì y đã biết tu vi của Kinh Hướng Đông cũng không kém y bao nhiêu. Hơn nữa Thương Hải Điện có ba vị điện chủ, thực lực cũng chỉ kém nhau một chút, cho nên một khi thực sự chiến đấu, thì y chắc chắn không thể chiếm thế thượng phong.



Kinh Học Thành lúc này mới kịp phản ứng lại, anh ta nghi hoặc nhìn cha mình rồi lên tiếng hỏi:



- Cha, anh chàng Diệp Mặc kia còn chưa có đi ra sao? Sao có thể như vậy được? Hắn còn cùng con kết làm bằng hữu trong La khúc thập bát bàn mà.



Kinh Hướng Đông nghe xong lời Kinh Học Thành nói, liền cười ha hả:



- Học Thành, ánh mắt của con thật không tồi, cái tên Diệp Mặc kia thực sự đáng để kết giao.



Nhìn hai cha con kiêu ngạo kia nói chuyện, sắc mặt Ung Lam Y càng lúc càng xanh mét, nhưng bản thân y cũng hiểu được là Kinh Học Thành không biết tung tích của Diệp Mặc.



Sau khi hiểu được điều này, y lập tức nhìn về phía Mông Hàn An, dùng ngữ điệu băng lãnh mà hỏi một câu:



- Mông phó minh chủ, cô nên biết an nguy của đồ đệ mình chứ, hiện tại tình hình của nó như thế nào?