Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1204 : Mông Kỳ rời đi

Ngày đăng: 06:00 22/04/20


Mông Hàn An trong lòng kinh ngạc, cô biết mặc dù mình có chỗ dựa, nhưng chỗ dựa này trước mặt Ung Lam Y căn bản cũng không là cái gì. Đồng thời trong lòng cô cũng dâng lên một nỗi đau xót, từ sau khi Nhâm minh chủ mất tích, phó minh chủ Vượng Thương tiếp nhận Hải Tu Minh, Hải Tu Minh không thể nào bằng được trước kia. Mặc dù thế lực Tam Hải vẫn còn, nhưng Hải Tu Minh cũng là vị trí cuối cùng không thể nghi ngờ gì.



Cô lấy ra một ngọc bài ném cho Ung Lam Y nói:



- Trên người Mông Kỳ có dao động thần thức, thông qua ngọc bài này có thể cảm nhận được.



Ung Lam Y nhận lấy ngọc bài dùng thần thức quét vào xong nhíu mày nói:



- Dấu tích thần thức này vẫn còn trong La Khúc thập bát bàn, nói cách khác đệ tử Mông Kỳ của cô chắc là vẫn đang còn trong đó?



Mông Hàn An hành lễ đáp lại với Ung Lam Y:



- Trên lý thuyết là như vậy, nhưng dấu tích thần thức này trong thời gian vài ngày chỉ dao động trong một phạm vi nhỏ mà thôi, tôi bây giờ cũng không chắc chắn.



Ung Lam Y vẻ mặt âm trầm bất định, gã thậm chí có chút dự cảm không tốt, đó chính là Diệp Mặc đã đi rồi. Nhưng gã lại không tin vào phán đoán của chính mình, vì muốn rời khỏi La Khúc thập bát bàn, cần phải đến được đỉnh Bàn thứ mười tám, mà muốn đến được Bàn thứ mười tám, cần phải là một tông sư trận pháp cấp chín. Diệp Mặc cho dù là thiên tài, cũng không thể nào chưa đến một trăm tuổi mà đã là tông sư trận pháp cấp chín được, vì điều này tuyệt đối không thể nào.



Mặc dù đại hội đã kết thúc, nhưng những tu sĩ đứng bên đảo La Khúc thập bát bàn quan sát, cũng chưa có một ai rời đi. Tất cả mọi người đều muốn biết một khi Diệp Mặc và Mông Kỳ bị truyền tống ra ngoài, chờ kết quả của bọn họ sẽ ra sao.



Kinh Học Thành cũng đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào, gã cũng phải giúp được Diệp Mặc một lần. Đối với tu sĩ mà nói, thời gian vài ngày cũng không là cái gì, thời hạn mười tám ngày cũng nhanh chóng trôi qua, La Khúc thập bát bàn cũng đã bị màn sương mù bao phủ lại, trong nháy mắt biến mất trong tầm nhìn của mọi người.



Tất cả mọi người đều biết, Diệp Mặc không thể nào có thể ra ngoài được, vì La Khúc thập bát bàn đã đóng cửa lại rồi, muốn xuất hiện một lần nữa, cũng là chuyện của năm mươi năm sau.



Ung Lam Y sắc mặt xanh mét, đại hội lần này Thông Hải giáo rối tinh rối mù không nói, bản thân y cũng bị bôi tro trát trấu vào mặt. Những chuyện này cũng không là cái gì, quan trọng nhất chính là con trai của gã Ung Ô Tử không ngờ đã bị Diệp Mặc giết chết trong La Khúc thập bát bàn. Mà gã thề phải giết chết Diệp Mặc, bây giờ đến bóng dáng của đối phương cũng không có.



Lúc này đại đa số mọi người đều biết, Diệp Mặc hẳn là đã chạy trốn khỏi La Khúc thập bát bàn rồi. Mặc dù không có ai biết Diệp Mặc chạy thoát như nào, nhưng chuyện này hẳn là sự thật.
Còn tên tu sĩ Biến Kiếp kia khóe miệng lại có hai ria mép nhỏ, khiến Diệp Mặc nhớ đến chòm râu dê của Đông Phương Tê ở trên trái đất ngày trước, vừa nhớ đến Đông Phương Tê, Diệp Mặc trong lòng lại có ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp về tên tu sĩ Biến Kiếp này. Căn bản tu sĩ Biến Kiếp là truy sát tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia mà đến, lúc này ngược lại lại không có chú ý gì đến tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia, mà lại chằm chằm nhìn Diệp Mặc.



Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ xui xẻo. Đồng thời hắn cũng rõ, lúc này đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng để hắn rời đi.



Quả nhiên tên tu sĩ Biến Kiếp kia sau một hồi cảm thụ, sau đó nhíu mày nhìn Diệp Mặc nói:



- Vừa nãy ở đây có vật gì? Có phải đã bị anh lấy đi rồi hay không? Nếu không, linh khí ở đây sao lại tiêu tán đi như vậy?



Tên tu sĩ Biến Kiếp tầng thứ nhất, Diệp Mặc nghĩ hắn nhất định không đánh lại được, nhưng Diệp Mặc cho rằng dưới tên tu sĩ Biến Kiếp này, hắn cũng có thể chạy trốn được.



Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lại điềm đạm nói:



- Bất kể chỗ này có thứ gì, hình như cũng chẳng liên quan gì đến anh.



- Thật to gan, chỉ là một tu sĩ Ngưng Thể, cũng dám nói với lão phu những lời này, muốn chết à.



Tên tu sĩ Biến Kiếp hằn học nói, lập tức phóng ra một đường sáng màu đỏ, thậm chí không đợi Diệp Mặc nhìn rõ đường màu đỏ này là thứ gì, thì đường màu đỏ này đã đánh tới đầu của Diệp Mặc.



Diệp Mặc trong lòng tức giận, Tu Chân giới quả nhiên không có chút đạo lý nào có thể nói, thực lực mạnh chính là lão phu. Trong nháy mắt khi đường màu đỏ này đánh về phía Diệp Mặc, Tử Đao của Diệp Mặc đã phóng ra, đồng thời bổ ra một đao.



Diệp Mặc không dùng Huyễn Vân đao pháp, hắn chỉ dồn tất cả chân nguyên vào một đao bổ ra, vì hắn biết vừa nãy tên tu sĩ Biến Kiếp này cũng không lấy toàn bộ sức lực của mình ra.



“Ầm” một tiếng thật lớn, đường màu đỏ cùng tia ánh sáng màu tím va đập vào nhau, phát ra bốn phía. Diệp Mặc bị đường màu đỏ này đánh bay ra vài trăm thước, đồng thời chân nguyên trong thân thể tán loạn, suýt chút nữa thì nôn ra máu.