Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1205 : Liên thủ
Ngày đăng: 06:00 22/04/20
Tên tu sĩ Kiếp Biến này thấy mình và tên tu sĩ tu vi Ngưng Thể nhỏ bé Diệp Mặc này tiếp một chiêu, đối phương không ngờ chỉ bị đánh bay xa mấy trăm mét, đến máu cũng không bị nôn ra, càng không cần nói là trọng thương, lập tức sững sờ.
Không cần nói một tu sĩ Ngưng Thể như Diệp Mặc, cho dù là một tu sĩ Thừa Đỉnh bình thường tiếp một chiêu của mình như vậy, ít nhất cũng phải bị trọng thương.
Diệp Mặc tiếp một chiêu của tu sĩ Kiếp Biến, chỉ thiệt thòi một chút, chẳng những tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ nhất này sững sờ, cho dù là tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ tám đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, y không ngờ tên tu sĩ Ngưng Thể này lại có thể tiếp được một chiêu của tu sĩ Biến Kiếp, mà lại bình yên vô sự.
Lúc trước Diệp Mặc phóng ra Tử Đao tiếp chiêu của người khác, y cũng đang lắc đầu cho rằng Diệp Mặc chưa gặp được cao thủ, không biết tự lượng sức mình chỉ là một Ngưng Thể mà lại đi đánh nhau với một Kiếp Biến. Bây giờ y mới hiểu, suy nghĩ của mình quá nhầm rồi.
Diệp Mặc bình tĩnh một chút rồi khởi động chân nguyên, trong lòng thầm nói mình lợi hại. Hắn đã thử rồi, cho dù là mình có ra hết thủ đoạn, cũng không thể nào là đối thủ của tên Kiếp Biến này được. Nhưng hắn cũng đồng thời nghĩ, nếu hắn muốn chạy, tên tu sĩ Biến Kiếp này cũng không có cách nào giữ hắn lại được.
Nếu như giết chết tên tu sĩ Kiếp Biến này, trừ phi mình dùng khốn trận cấp tám vây khốn tên này lại trước, sau đó dùng Lôi kiếm công kích, vậy mới giết được gã.
Nhưng Diệp Mặc cũng hiểu, khốn trận cấp tám cũng không phải là trong chốc lát liền bố trí ra được, nói không chừng hắn vẫn chưa bố trí khốn trận xong, thì mình đã bị người khác giết chết mất rồi.
Đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu rất rõ những pháp bảo trong tay tên tu sĩ Biến Kiếp này, không ngờ là một thạch lưu hoa màu đỏ lửa.
- Chả trách lại kiêu ngạo như vậy, quả nhiên có bảo vật.
Tên tu sĩ Biến Kiếp tầng thứ nhất này hừ lạnh một tiếng, rồi lại tiến lên muốn động thủ.
Nhưng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ tám kia lại bay ra chặn tên tu sĩ Biến Kiếp này lại, đồng thời thanh đao bảng to trong tay cũng được phóng ra ngoài. Thanh đao này vừa được phóng ra ngoài, liền cuốn theo từng đợt lân quang màu trắng. Diệp Mặc cũng nhìn rất rõ, những lân quang màu trắng đó từng vòng từng vòng nối tiếp nhau, chi chít hình thành nên một đao sóng. Chỉ trong chốc lát, những đường lân quang này càng lúc càng lớn, giống như khí cầu được thổi căng lên vậy.
Biên Phượng Tháp cũng không tiếp tục giải thích về chuyện Quyết Sinh nữa, ngược lại lại hỏi Diệp Mặc. Y cho rằng, Diệp Mặc mặc dù sức chiến đấu không tồi, nhưng cũng chỉ là tu sĩ Ngưng Thể mà thôi. Một tu sĩ Ngưng Thể đến được chỗ này, quả thực không sáng suốt chút nào. Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng sức chiến đấu của Diệp Mặc cũng đã khiến y đặt địa vị của Diệp Mặc ngang hàng với mình rồi.
Diệp Mặc không trực tiếp trả lời câu hỏi của Biên Phượng Tháp, ngược lại lại dò hỏi:
- Chẳng lẽ anh Biên chính là tu sĩ của Tam Hải sao?
Biên Phượng Tháp lắc đầu nói:
- Không phải, tôi là từ Đông Huyền châu đến đây. Linh khí của Đông Huyền châu quá mỏng, linh thảo lại ít, linh thảo cấp cao thì lại càng hiếm. Tôi tu luyện đến Thừa Đỉnh hậu kì cũng đã rất khó khăn rồi, từ chỗ của tiến bối của Đông Huyền châu biết được linh khí ở Nam An châu nồng đậm, là nơi thăng thiên, cho nên tôi rời khỏi Đông Huyền châu, là chuẩn bị đến Nam An châu.
- Anh đến từ Đông Huyền châu?
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi một câu, Đông Huyền châu cách nơi này cũng không phải là một hai giờ đi đường. Biên Phượng Tháp mặc dù đã là tu sĩ Thừa Đỉnh rồi, nhưng cũng không thể nào dễ dàng đến nơi này như vậy được.
Biên Phượng Tháp dường như biết Diệp Mặc đang nghi ngờ cái gì, gật đầu nói:
- Đúng vậy, năm mươi năm trước tôi rời khỏi Đông Huyền châu, dựa vào một pháp bảo phi hành chân khí trung phẩm vừa đi vừa tu luyện. Trên đường đi mặc dù gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng bây giờ cũng đã rất gần với Nam An châu rồi.
Diệp Mặc nghe thấy Biên Phượng Tháp nói, trong lòng lại có chút kính nể y, vì theo đuổi cảnh giới cao hơn, Biên Phượng Tháp không ngờ lại dùng nửa thập kỉ vượt Vô Tâm Hải. Điều này chứng tỏ vận khí và thực lực của y không tồi, nếu không, y sớm đã bị chết rồi.
Vận khí và thực lực của Biên Phượng Tháp may mắn còn sống, nhưng Vô Tâm Hải cũng chết bao nhiêu tu sĩ có lòng theo đuổi đại đạo như Biên Phượng Tháp rồi? Phỏng chừng cũng không ai biết được.