Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1216 : Bóng đen trong Lạc Hồn Khư
Ngày đăng: 06:00 22/04/20
Phệ thần trận là một trận pháp vô cùng tà ác, cũng có tên gọi khác là Giá linh trận. Nhưng cho dù là phệ thần trận cấp một, thì cũng khó có người nào có thể bố trí được, bởi vì tài liệu dùng để bố trí Phệ thần trận thì người thường căn bản là không thể có được.
Tài liệu chủ yếu để bố trí Phệ thần trận chỉ có một loại, đó chính là Phệ thần mộc. Phệ thần mộc sinh trưởng ở nơi cực kỳ bí mật, hơn nữa không thể có chút ánh sáng nào. Một khi bị ánh sáng chiếu vào, lập tức sẽ héo rũ đi nhanh chóng.
Phệ thần trận bị coi là trận pháp tà ác, bởi vì Phệ thần trận có thể di dời linh căn của một tu sĩ. Thông qua loại trận pháp này, có thể đem linh căn vô cùng tốt của một tu sĩ di dời sang cho mình, khiến cho linh căn của mình càng thêm mạnh mẽ, thậm chí có thể chồng thêm vào linh căn vốn có.
Nhưng ở Tu Chân giới cũng có rất ít người làm như vậy, bởi vì sử dụng Phệ thần trận có điều kiện quá mức hà khắc. Đầu tiên Phệ thần mộc là tài liệu cực kỳ quý hiếm, tu sĩ bình thường không cách nào có được, cho dù là có được Phệ thần mộc, thì cũng rất ít người lập Phệ thần trận để sử dụng. Bởi vì cho dù có sử dụng Phệ thần trận để lấy được linh căn có tư chất tốt, thì chính bản thân người bầy trận cũng không thể dùng, mà phải mang cái linh căn vừa lấy được này cấp cho người thứ ba, cho nên sử dụng Phệ thần trận thì người chiếm được chỗ tốt chính là người thứ ba. Chính vì nguyên nhân này, cho nên trận pháp này mới có thêm cái tên là Giá linh trận.
Hơn nữa người thứ ba muốn lấy được linh căn thì cần phải có một điều kiện đó là phải có quan hệ huyết thống với người khống chế trận pháp, nếu không thì cũng vô dụng.
Có vẻ như là Phong Hi muốn sử dụng Phệ thần trận này để lấy được linh căn của Kế Hôn, để làm cho linh căn của y trở nên ưu tú hơn, nhưng cái linh căn này y lại không thể sử dụng, mà phải cấp cho một người khác có quan hệ huyết thống với y sử dụng.
Đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu ra vì sao Kế Hòa sau khi thấy Phệ thần trận cũng không giết Phong Hi, bởi vì Phong Hi cũng là người bị hại mà thôi. Mà người hại y cũng có thể chính là cha của y Phong Thuần.
Dưỡng hồn trận cùng với Phệ thần trận có cách bố trí không khác nhau mấy, thứ duy nhất khác nhau chính là Phệ thần mộc. Có thể chính Phong Thuần đã dùng trăm phương ngàn kế, sắp xếp cho Phong Hi học cách bố trí Phệ thần trận, sau đó lại nói đó là cách bố trí Dưỡng hồn trận, rồi lại đem Phệ thần mộc luyện chế thành trận kỳ rồi đưa cho Phong Hi.
Thế nhưng Diệp Mặc lại không hiểu. Chuyện này cho dù là do Phong Thuần làm, thì vẫn có điểm đáng ngờ. Bởi vì bất luận là Phong Hi có thành công hay không, thì Phong Thuần cũng không cần phải bố trí một cái ảo trận lớn như vậy chứ, hơn nữa còn tạo ra một màn sương mù màu xám trắng dày đặc và khủng bố như vậy nữa. Màn sương mù này có thể khiến cho tu sĩ bị lạc mất cả thần hồn, thì hiển nhiên không phải là thứ đồ đơn giản gì.
Huống chi nơi phát ra cái tin tức kia cũng chỉ nói đó là một truyền thuyết mà thôi, mà đã là truyền thuyết thì ai biết thật hay giả? Hơn nữa lúc ấy Minh Nguyệt Thành đều đã bị hủy diệt, vậy thi ai đã đem tin tức này truyền ra? Đương nhiên, Phong Thuần chính là hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này.
Diệp Mặc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Hắn rời khỏi gian phòng này tiếp tục tìm kiếm linh thảo, cái câu truyện kia quá mức phức tạp, hơn nữa lại chẳng liên quan gì tới hắn cả.
Ngay khi Diệp Mặc vừa bước ra cửa gian phòng, thì trong thần thức của hắn lại phát hiện ra ánh mắt của cái bóng đen kỳ lạ kia. Lần này Vô Ảnh sớm đã biết ý của Diệp Mặc rồi, cho nên đã nhanh chóng vọt lên. Bóng đen kia dường như biết là Vô Ảnh muốn tấn công mình, cho nên muốn bỏ chạy. Nhưng công phu ăn uống của Vô Ảnh đã lập tức được thi triển, bóng đen kia lập tức bị biến thành một đường màu đen kéo theo hai con mắt chui vào bụng Vô Ảnh.
Diệp Mặc nhìn Vô Ảnh nuốt gọn cái bóng đen kỳ quái, trong lòng thầm kêu lợi hại. Cái tên nhóc này đúng là cái gì cũng ăn, hơn nữa đều là một hơi nuốt gọn.
Biết rằng chuyện này còn có một sự tồn tại mạnh mẽ đứng đằng sau sắp xếp, nên Diệp Mặc không tiếp tục tìm kiếm linh thảo nữa. Nếu là linh thảo chuyên dùng để nuôi dưỡng những thần hồn kia, thì hắn có tìm được cũng sẽ không có cách nào cướp đi cả. Dựa theo lời Kỷ Bẩm nói, thì tu sĩ tu luyện công pháp phệ hồn kia thực sự là vô cùng mạnh mẽ, bản thân hiện tại chắc chắn không phải là đối thủ. Hiện giờ điều hắn cần làm chính là tìm được cái trận môn của ảo trận này, sau đó mới có thể tiếp tục tìm kiếm linh thảo.
Chỉ khi hiểu được ảo trận này, thì Diệp Mặc mới có tự tin để chạy trốn khi không thể địch lại đối thủ.
Ngay lúc đó, Diệp Mặc lại cảm nhận được trên người Vô Ảnh truyền đến một đợt linh nguyên dao động mãnh liệt. Hắn lập tức hiểu được là Vô Ảnh sắp thăng cấp. Cho dù Diệp Mặc không biết Vô Ảnh sẽ thăng cấp thế nào, nhưng hắn lại biết mỗi lần Vô Ảnh thăng cấp thì thực lực đều tăng lên trên diện rộng.
Ăn vào một cái bóng đen thần hồn, Vô Ảnh liền thăng cấp, hơn nữa khi thăng cấp Vô Ảnh còn không chìm vào ngủ say như lần trước. Điều này làm cho Diệp Mặc mừng rỡ, hắn cũng thu hồi lại Tử nhãn thần hồn thiết cát, để mặc cho đám sương mù tiếp cận đến gần.
Quả nhiên màn sương mù mầu xám trắng kia vừa tới gần Diệp Mặc, thì lập tức đã biến thành một đường mầu xám chui thẳng vào bụng của Vô Ảnh. Mà cái màn sương mầu xám trắng này cũng thực sự có linh tính, sau khi có một số bị Vô Ảnh cắn nuốt, thì chúng bắt đầu tự động tránh xa khỏi Diệp Mặc và Vô Ảnh.
Đối với màn sương mù mầu xám trắng đang lùi lại này, thì Vô Ảnh dường như cũng không có hứng thú đuổi theo cắn nuốt, ánh mắt của nó không ngừng tìm kiếm cái gì đó bên trong màn sương, hiển nhiên là đang muốn tìm những bóng đen thần hồn.
Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra một hơi, có Vô Ảnh thì hắn có thể thoải mái hơn rất nhiều, có thể chuyên tâm mà nghiên cứu trận pháp rồi.
Tuy rằng ảo trận này có cấp bậc vô cùng cao, nhưng một tông sư trận pháp cấp chín như Diệp Mặc muốn tìm ra trận môn cũng không phải là quá khó, huống chi hiện tại hắn không cần phải kiêng nể màn sương mù kia nữa.
Một lúc lâu sau, Diệp Mặc lại đi tới cái quảng trường đổ nát kia, hắn tìm được ở đây một trận môn đầu tiên. Đồng thời hắn còn phát hiện đấy không chỉ có một ảo trận, mà còn có một trận pháp công kích cấp tám, cùng với một trận pháp vây khốn cấp tám nữa, nhưng chỉ có duy nhất ảo trận là trận pháp cấp chín mà thôi.
Nơi bố trí trận kỳ cũng là hai nơi, một cái là ẩn trên không, một cái biến ảo thành đá vụn ở trên quảng trường.
Nếu trước đây, Diệp Mặc nhất định là sẽ nhớ kỹ trận pháp này sau khi tìm được trận môn, nhưng hiện tại thì hắn còn phải đi tìm linh thảo. Hơn nữa hắn biết nơi này có thể có một Tu sĩ đại năng tu luyện công pháp phệ hồn vô cùng nguy hiểm, cho nên Diệp Mặc không thể chậm trễ thời gian được.
Hắn tìm được trận môn thứ nhất, liền nhanh chóng luyện chế một miếng trận kỳ, đem trận kỳ của trận pháp này đổi thành của mình. Đối với nơi như thế này, thì Diệp Mặc chắc chắn sẽ không tiếc rẻ mấy cái tài liệu trận pháp cấp chín nữa.