Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1217 : Nước mắt Xá Lợi
Ngày đăng: 06:00 22/04/20
Diệp Mặc lúc trước bố trí trận pháp hộ thành ở Mặc Nguyệt Chi Thành, hơn nữa không chỉ là một tầng trận pháp, bây giờ trong Lạc Hồn Khư căn cứ theo trận pháp ngày trước mà thay đổi, đối với hắn mà nói cũng không có gì là khó cả. Huống hồ bây giờ hắn đã là tông sư trận pháp cấp chín rồi, mà trong này trừ Ảo Trận ra, những trận pháp khác đều là trận pháp cấp tám.
Sau khi trận kì đầu tiên được thay đổi, cả trận pháp đã có một hình dáng cơ bản trong lòng Diệp Mặc, thay đổi những trận kỳ còn lại đối với hắn mà nói, tốc độ nhanh hơn. Một ngày sau, Diệp Mặc đã thay đổi toàn bộ trận kỳ trận môn xung quanh ảo trận. Diệp Mặc biết còn mấy trận kỳ quan trọng nữa, hắn vẫn chưa đổi, nhưng hắn đã luyện chế xong rồi.
Trong thời gian này, Diệp Mặc không để Vô Ảnh đi săn bóng đen nữa, thậm chí âm thanh “Hồn của tôi đâu”, Diệp Mặc cũng không để ý đến nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng phóng ra vài thần thức đao, để âm thanh kia không ảnh hưởng đến thần hồn của hắn ra, hắn chỉ toàn tâm toàn ý đi bố trí trận pháp. Đối với hắn mà nói, tìm được đường ra của mình rồi, mới là việc quan trọng nhất.
Lúc này Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu được Lạc Hồn Khư này rồi, hình dáng gần giống hình bầu dục. Theo những gì mà Diệp Mặc hiểu về trận pháp, tâm trận của ảo trận này nằm chính giữa hình bầu dục. Từ đó Diệp Mặc cũng có thể đoán ra được, nếu như có người bị khống chế trong này, người đó nhất định cũng nằm trong chính giữa hình bầu dục này, vì theo bố trí trận pháp, nơi đó mới chính là tâm trận không chế toàn bộ trận pháp.
Diệp Mặc không biết hắn đã ở trong này một ngày, người tu luyện công pháp phệ hồn kia trong Lạc Hồn Khư không biết có biết hắn trong này hay không. Nhưng từ lúc hắn đổi trận kỳ đến bây giờ cũng không để ý đến gã, Diệp Mặc đoán rằng đối phương chắc là không biết, hoặc là đối phương đã rời đi rồi.
Sau khi làm rõ tình hình trong này xong, Diệp Mặc trực tiếp dọc theo đường đi di chuyển về phía vị trí của tâm trận, đồng thời trận kỳ cũng đã chuẩn bị xong trong tay rồi, một khi tiến vào tâm trận rồi, hắn sẽ lập tức không chế toàn bộ trận pháp trong tay mình rồi nói tiếp.
Một lúc lâu sau, Diệp Mặc hoàn toàn tiến vào giải đất trung tâm của Lạc Hồn Khư, màn sương mù xung quanh nơi này lại lần nữa trở nên dày đặc, mặc dù màn sương mù màu xám tro này sợ Vô Ảnh, nhưng sau khi cảm nhận được Diệp Mặc đến, lập tức lại dâng lên.
Diệp Mặc nuông chiều Vô Ảnh ăn nhiều, nhưng cho dù Vô Ảnh có ăn nhiều đi nữa, thì bóng đen kia cũng càng ngày càng nhiều, phần lớn những thần hồn màu đen thậm chí đến mắt cũng không có, nhưng những bóng đen và màn sương mù này cảm nhận được Diệp Mặc đang uy hiếp sự có mặt của bọn chúng, cũng hết lớp này đến lớp khác bước đến.
Lúc này, bóng đen không ngừng gọi “Hồn của tôi đâu” cũng vừa gọi, vừa chầm chậm trôi về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc lại cảm thấy thức hải của mình lại trở nên nặng trĩu, hắn mạnh mẽ thiêu đốt một ngụm tinh huyết, vừa thông qua Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát phóng ra thần thức đao, vừa thúc giục Vô Ảnh phải nhanh hơn nữa.
Diệp Mặc trong lòng cảm thấy chán nản, hắn biết suy nghĩ của Phong Hi, gã không có thần thức, Phục Thần đan của mình chỉ là để cho bản năng của gã thanh tĩnh trong chốc lát mà thôi. Viên Xá Lợi này là tinh nguyên gã tu hành cả đời, gã muốn tặng viên Xá Lợi này cho mình, là để báo đáp công ơn giải thoát cho gã. Còn hai dòng nước mắt này, chính là hàng nước mắt bằng máu trong lòng gã.
Diệp Mặc cũng không có cách nào dùng viên Xá Lợi này, hắn ngăn lại hành động muốn ăn lấy viên Xá Lợi của Vô Ảnh, mà lấy ra một hộp ngọc đựng viên Xá Lợi này lại, rồi để vào trong Thế giới trang vàng.
Phong Hi sau khi biến mất, màn sương mù xung quanh lập tức trở nên điên cuồng, hơn nữa những bóng đen trong màn sương mù lại không đứng yên được.
Diệp Mặc lại mang Vô Ảnh đến phía trước mặt cách khoảng vài trăm mét, có một cái hồ khô khốc lại xuất hiện trước mặt. Diệp Mặc biết đây chính là tâm trận của Lạc Hồn Khư, cũng là nơi mà hắn muốn tìm ra.
Mặc dù tâm hồ này không có chút dị dạng nào, nhưng cũng không làm khó được Diệp Mặc, hắn liên tiếp vứt mười mấy trận kỳ ra, một trận môn bí ẩn xuất hiện ra trước mắt hắn.
Diệp Mặc sau khi bước vào trận môn, một luồng linh khí cực kỳ nồng đậm xộc vào tâm thần của hắn. Diệp Mặc giật mình, nơi này ít nhất cũng phải có một linh mạch thượng phẩm, có lẽ không chỉ có một cái, nếu không không thể nào lại có linh khí nồng đậm đến vậy.
Khi Diệp Mặc vừa mới cảm nhận được luồng linh khí nồng đậm này, thì một âm thanh chói tai vô cùng phẫn nộ vang lên:
- Bọn chuột nhắt kia, dám làm hỏng chuyện lớn của tao, vậy thì mày làm hồn quán của tao đi.
Âm thanh này vừa phát ra, Diệp Mặc lập tức hiểu cái gì là hồn quán, lúc trước Phong Hi chắc hẳn là một hồn quán. Diệp Mặc lại vứt ra vài trận kỳ xuống, sau khi lại có một trận pháp ẩn nấp bị hắn phá, một cảnh tượng cực kỳ kinh người xuất hiện trước mắt hắn.
Giờ phút này Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu vì sao bên ngoài long trời lở đất, chủ nhân bên trong thì lại không có chút động tĩnh gì rồi.