Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1236 : Nguyên nhân gây ra biến cố

Ngày đăng: 06:00 22/04/20


Diệp Mặc va Quảng Vi mang theo mười một cô gái kia rời khỏi đại điện, khi đoàn người Diệp Mặc đi tới quảng trường thì Diệp Mặc đột nghiên ngừng lại, sau đó nhìn mười một cô gái kia rồi nói:



- Các cô đều đã có tu vi Nguyên Anh hoặc là Hư Thần rồi, hiện tại thì tôi cũng không thể mang theo các cô cùng đi. Vì thế tôi sẽ cho các cô vài món pháp bảo phi hành để các cô tự mình chạy trốn.



- Tiền bối, ngài không muốn chúng đem chúng tôi làm lô đỉnh sao?



Một cô gái áo hồng có tu vi Hư Thần nghe được lời Diệp Mặc nói thì nhất thời không thể tin được mà run giọng hỏi lại.



Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:



- Các cô thấy tôi là người cần dùng lô đỉnh sao? Tôi không thể mang các cô cùng đi ở Âm Hải thành này, về phần các cô có thể tự mình giữ được mạng mình hay không, thì phải xem vận mệnh của chính các cô rồi.



Nói xong Diệp Mặc liền lấy ra mười một cái nhẫn, đưa cho mười một cô gái kia:



- Trong mỗi chiếc nhân này đều có một ít pháp bảo phi hành linh khí và linh thạch, còn có một cái pháp bảo phi hành hạ phẩm chân khí. Tôi cũng chỉ có thể giúp các cô được như thế mà thôi.



Mười một cô gái bị bán làm lô đỉnh căn bản không thể tin được đây là sự thật, chẳng lẽ còn có chuyện tốt như vậy sao? Chờ sau khi Diệp Mặc cùng Quảng Vi và Minh Tâm sau khi đã đi khuất, thì các cô mới nhớ tới là mình còn chưa kịp cảm tạ Diệp Mặc. Đợi đến khi các cô muốn đuổi theo Diệp Mặc thì hắn đã sớm biến mất không thấy đâu rồi.



Cô gái áo hồng là người đầu tiên có phản ứng, lập tức quay sang nói với một cô gái áo vàng khá lớn tuổi:



- Chị Hân Du, chúng ta làm sao bây giờ?



Cô gái gọi là Hân Du hướng về phía Diệp Mặc rời khỏi bái lậy một cái, sau đó mới trầm giọng:



- Chúng ta hiện tại rời khỏi Âm Hải thành thì chắc chắn là sẽ phải chết. Nhưng chúng ta ở lại đây thì ngược lại là lại vô cùng an toàn. Tôi nghe người ta đồn rằng Âm Hải thành bình thường hay tổ chức các đại hội giao dịch, chúng ta sẽ chờ đại hội giao dịch này diễn ra. Sau đó khi đại hội kết thúc, thì chúng ta mới xen lẫn vào những người rời khỏi Âm Hải thành. Sau đó thì chúng ta sẽ truyền tin tức về cho sư môn xin sự trợ giúp.



Lúc này thì không chỉ cô gái áo hồng đồng ý với lời Hân Du nói, mà những cô gái còn lại cũng đều đồng ý. Dù cho các cô một phút trước còn là món hàng bị người ta đem bán, thế nhưng chỉ cần giải trừ được thân phận đầy tớ, thì về sau các cô cũng sẽ có địa vị ngang hàng với các tu sĩ còn lại ở Âm Hải thành, sẽ không có người nào dám làm gì các cô cả.



...



Trong lòng Diệp Mặc cũng rất bất đắc dĩ. Khả năng của hắn xác thực chỉ có thể giúp các cô gái kia như vậy mà thôi. Hắn thực sự không đánh lòng nhìn những cô gái kia bị bán vào Song Tu lâu rồi bị người ta chà đạp, hơn nữa hắn cũng hy vọng sau này hắn có gặp rủi ro, thì cũng sẽ có người đưa tay ra giúp hắn.




Kỷ Bẩm ừ một tiếng rồi không chút khách khí nhận lấy nhẫn trữ vật của Diệp Mặc. Lão biết Diệp Mặc có rất nhiều, hơn nữa lão cũng không cần phải khách khí với Diệp Mặc.



Ba người Diệp Mặc cũng không phải đợi lâu, thì Minh Tâm cùng với Quảng Vi đã thay xong quần áo đi ra. Dung mạo của Minh Tâm cũng không được khôi phục lại, hiển nhiên là cô còn chưa sử dụng Trú nhan đan.



Chờ Minh Tâm va Quảng Vi lại ngồi xuống, thì Diệp Mặc lập tức hỏi:



- Minh Tâm tiền bối, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, xin tiền bối kể lại một lần. Còn trước khi tiền bối đến Vô Tâm Hải, thì có biết tin tức gì của Mặc Nguyệt ở Phỉ Hải thành không?



Minh Tâm suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu nói:



- Đệ nhất tán tu của Bắc Vọng Châu cậu biết là ai chứ?



Diệp Mặc ừ một tiếng:



- Tôi biết, là Lăng Trung Thiên có tu vi Kiếp Biến đỉnh, nghe nói y là người có tu vi cao nhất Bắc Vọng Châu.



Minh Tâm gật đầu:



- Không sai, Bắc Vọng Châu có ba tu sĩ Kiếp Biến, Phiến Nhất của Vọng Nguyệt Tông, Đường Mộng Nhiêu của Ngọc Nữ Phái, người còn lại chính là Lăng Trung Thiên. Tuy rằng cả ba đều là tu vi Kiếp Biến, nhưng tu vi của Lăng Trung Thiên là cao nhất. Tôi nghe nói tu vi của Lăng Trung Thiên đã tiếp cận tới Hóa Chân, hơn nữa y còn có thể vượt cấp chiến đầu, cho dù là Hóa Chân sơ kỳ cũng không có cách nào chiếm thượng phong trước y cả.



Diệp Mặc chỉ ngồi nghe, cũng không nói gì cả. Đối với Lăng Trung Thiên thì ấn tượng của Diệp Mặc cũng là không tệ lắm. Bất luận là ngày trước tiến nhập vào ‘Sa nguyên dược cốc’ thấy được khí độ của Lăng Trung Thiên, hay là bởi vì quan hệ của sư huynh Hứa Xương Cát với Lăng Trung Thiên, thì Diệp Mặc đều nghĩ rằng Lăng Trung Thiên là một người không tệ.



Thấy Diệp Mặc biết về Lăng Trung Thiên, thì Minh Tâm liền nói sang chuyện khác:



- Tôi còn có một đệ tử là Cầm Mộ Tâm, cậu còn nhớ chứ?



Diệp Mặc lúc này mới nhớ tới chuyện của Cầm Mộ Tâm hắn chưa nói cho Minh Tâm biết, nên vội vàng nói:



- Vâng, tôi vẫn nhớ Mộ Tâm sư muội, tôi ở Nam An Châu còn gặp qua cô ấy, hiện giờ cô ấy là đệ tử nòng cốt của tông môn tám sao Vô Tình Cốc ở Nam An Châu rồi.