Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1237 : Nội loạn Bắc Vọng
Ngày đăng: 06:00 22/04/20
- Hả, anh nhìn thấy Mộ Tâm ở Nam An châu rồi?
Minh Tâm lập tức kích động đứng dậy, đến cả Quảng Vi cũng bật dậy.
Diệp Mặc đợi sau khi Minh Tâm và Quảng Vi ngồi xuống, lúc này mới chắc chắn nói:
- Đúng vậy, Minh Tâm tiền bối, Mộ Tâm sư muội bây giờ rất tốt, còn là một Đan vương nhất phẩm nữa, tiền bối không cần phải lo lắng cho cô ấy.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vào được tông môn tám sao là tốt quá rồi.
Minh Tâm liên tiếp nói vài chữ tốt, lúc này mới thầm thở dài nói tiếp:
- Mộ Tâm không có phúc, không thể kết phu thế với anh được…
Diệp Mặc sắc mặt trở nên lúng túng, không nói tiếp, nhưng Minh Tâm mới nói được nửa câu, thì hình như nhớ ra cái gì đó, rung động nhìn Diệp Mặc nói:
- Đúng rồi, tôi nghe nói anh đến Nam An châu rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ…
Diệp Mặc đành phải nói:
- Đúng vậy, Minh Tâm tiền bối, tôi là từ Nam An châu về, chuẩn bị vượt Vô Tâm Hải. Cũng là vì đi qua Âm Hải thành mới gặp tiền bối và Quảng Vi đây.
- Không ngờ là vượt Vô Tâm Hải thật…
Minh Tâm hoàn toàn quên mất mình định nói gì, sau khi lẩm bẩm nói những lời này, lập tức chằm chằm nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh rốt cục là tu vi gì rồi?
Chuyện mà Diệp Mặc sợ nhất chính là có người hỏi thăm dò tu vi của hắn, vì tiến độ tu vi của hắn quá không bình thường, người bình thường căn bản không thể hiểu được. Nhưng bây giờ Minh Tâm hỏi đến, hắn cũng đành phải nói:
- Sau khi chúng tôi chạy vào Vô Tâm Hải, căn bản cũng không có cách nào phân biệt được phương hướng, chạy một mạch vài tháng, nhưng cuối cùng vẫn bị yêu thú đuổi sát phía sau. Vì lúc đó pháp bảo phi hành là một món chân khí phi hành trung phẩm của Đường tiền bối, chân khí phi hành đó vì trong khi chạy đã nhiều lần bị hao tổn, thấy không ổn rồi, sau đó Đường tiền bối nói, vì chân khí phi hành quá nhỏ, nhiều người tốc độ sẽ chậm, cứ như vậy ba người chúng tôi cũng không chạy thoát được người nào. Khi gặp được một đảo đá ngầm, Đường tiền bối yêu cầu chúng tôi thả cô ấy xuống, cô ấy nói có năng lực ẩn mình chữa thương, để cho hai người chúng tôi ngồi chân khí phi hành chạy trốn.
Minh Tâm dường như lại nhớ ra Đường Mộng Nhiêu, vẻ mặt lộ ra thần sắc lo lắng, nhưng không đợi Diệp Mặc tiếp tục hỏi, cô lại thở dài nói:
- Tôi cũng không biết chỉ cần theo ý của Đường tiền bối, mới có thể giữ được mạng. Đường tiền bối sau khi ẩn mình ở đảo đá ngầm, thì tôi và Quảng Vi lại tiếp tục chạy. Vì chỉ có hai người, tốc độ quả nhiên nhanh lên rất nhiều, cuối cùng không ngờ lại thoát khỏi sự truy lùng của bọn yêu thú.
Nghe thấy Minh Tâm nói thoát được yêu thú, đến Mông Hàn An ngồi một bên cũng thở phào, mặc dù biết rõ Minh Tâm cuối cùng bị người khác bắt lại, nhưng cũng thầm nhủ may mắn.
Minh Tâm vừa thở dài vừa nói:
- Tôi cùng Quảng Vi mặc dù thoát khỏi sự truy lùng của yêu thú, nhưng ai cũng bị thương nặng, đành phải tìm một đảo nhỏ để chữa thương. Chúng tôi ở lại trên tiểu đảo thiếu thốn linh khí đó vài tháng, lúc này mới hoàn toàn khôi phục lại. Sau khi khôi phục lại, chúng tôi muốn quay về tìm Đường tiền bối, nhưng lại mất phương hướng. Cứ như vậy đi không mục đích cũng được gần ba năm, sau đó cũng không tìm thấy phương hướng nào. Tôi và Quảng Vi quyết định không thể tiếp tục thế này được nữa, cần phải tìm được một tiểu đảo để dừng lại vừa tu luyện, vừa nghĩ cách.
Diệp Mặc trong lòng cũng thầm than, Minh Tâm mới chỉ là tu vi Hư Thần hậu kỳ, mà tu vi của Quảng Vi thì lại càng thấp, mới chỉ có tu vi Kim Đan tầng thứ chín. Với tu vi này mà đi ba bốn năm ở Vô Tâm Hải, không xảy ra chuyện gì, đã là quá may mắn rồi.
Quả nhiên Minh Tâm nói:
- Chúng tôi vẫn chưa tìm được một đảo yên thân, thì lại bị mấy tên yêu tu bắt được, những tên yêu tu này căn bản muốn làm nhục tôi và Quảng Vi, nhưng lúc đó bọn họ phát hiện ra tôi và Quảng Vi đều là thân phận trinh nữ hơn nữa tư chất lại không tồi, lập tức thay đổi chủ ý. Vì bọn họ biết, nếu như bọn họ bán chúng tôi đi, thì sẽ thu được lợi hơn, còn mạnh hơn nhiều so với bọn họ đi tìm tài nguyên tu luyện bên ngoài.
Minh Tâm có thể đã trải qua quá nhiều chuyện, nói mình là thân phận trinh nữ cũng không có bất kỳ thẹn thùng hoặc lúng túng gì, còn Quảng Vi thì lại đỏ mặt cúi đầu.
- Sau đó cô và Quảng Vi sư muội lại bị người ta dẫn đến Âm Hải thành?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.
Minh Tâm gật đầu nói:
- Đúng vậy, sau khi chúng tôi bị mấy tên yêu tu mang đi, bọn họ vừa tìm kiếm tu luyện vừa lên đường, trên đường lại chậm trễ mất gần nửa năm, mới đến được Âm Hải thành. Tên yêu tu bán tôi và Quảng Vi ở Âm Hải thành, chuyện sau đó thì anh cũng biết rồi, nếu như không phải anh đến, thì tôi và Quảng Vi sống không bằng chết.