Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1275 : Nơi quỷ dị
Ngày đăng: 06:00 22/04/20
Diệp Mặc lại biết rằng bức tranh sơn thủy này tuyệt đối không tầm thường, nếu không không thể nào đến cả thần thức cũng không quét vào trong được, hắn không chút do dự thu bức tranh sơn thủy lại. Phiến Phất thấy Diệp Mặc thu bức tranh sơn thủy lại khóe mắt hơi nhíu nhíu một chút, nhưng cũng không nói gì.
Những người còn lại cũng hướng về phía thạch bích, trên mặt thạch bích ngoài trừ có một lỗ khảm sâu thì cũng không có cái gì, Diệp Mặc cũng thấy đó là một lỗ khảm, một lỗ khảm Cửu Xoa Đao Thi.
Lỗ khảm đó có hình một thanh đao, hai bên lỗ khảm đó, có chín nhánh phân ra. Diệp Mặc vừa nhìn thấy liền biết lỗ khảm này giống với lỗ khảm bên ngoài đại sảnh lục giác, nói cách khác chỗ này có thể đặt Cửu Xoa Đao Thi vào được.
Đường Mộng Nhiêu nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Cái lỗ này có phải chính là Cửu Xoa Đao Thi trên ngọc giản nói phải không?
Diệp Mặc cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
- Đúng vậy, cái lỗ này chính là cái lỗ khảm Cửu Xoa Đao Thi. Chỗ này rất có khả năng là để cho người trông giữ phong ấn ra ngoài. Hơn nữa cái miếu nhỏ chắc cũng là một trận pháp, là một Truyền Tống trận.
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Mặc, vì chỉ có Diệp Mặc có Cửu Xoa Đao Thi.
Diệp Mặc thấy tất cả mọi người hướng về phía hắn, lập tức nói:
- Tôi có Cửu Xoa Đao Thi là không sai, nhưng các anh nhìn tôi cũng vô ích. Bốn góc của cái miếu nhỏ này các anh cũng biết, trên đó có bốn lỗ linh thạch, chứng tỏ cái miếu này khởi động cần có sự giúp sức của linh lực…
- Vậy thì dùng linh thạch.
Nguyệt Thiền cũng không nghĩ ngợi liền trả lời.
Diệp Mặc không nói gì.
Thấy Diệp Mặc trầm mặt, Đường Mộng Nhiêu có chút không chắc nói:
- Diệp Mặc, ý của anh có phải là cái bốn cái lỗ này cần không phải là linh thạch, mà là tiên tinh?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Phần giữa của những cái lỗ đặt linh thạch kia, mặc dù nhỏ, nhưng có lỗ sáu góc. Linh thạch của chúng ta cho dù có linh thạch cực phẩm thì cũng chỉ có bốn góc, rõ ràng đây không phải là chỗ đặt linh thạch. Chỉ có tiên tinh mới có sáu góc, tôi chắc rằng trên này căn bản chính là để đặt tiên tinh vào, tiên tinh chắc là bị tên trông coi kia lấy đi mất rồi.
Nói xong Diệp Mặc nhìn mấy người còn lại cũng muốn nói chuyện, lại không nói gì. Lập tức biết đây là chuyện gì, lại nói tiếp:
- Tôi chỉ có hai viên tiên tinh, cho dù tôi lấy ra, thì cũng vô ích.
Đường Mộng Nhiêu thấy Diệp Mặc nói vậy thì dường như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt bỗng nhiên ửng đỏ, lập tức vội vàng nói:
- Không có gì, chỉ cần là ở Bắc Vọng châu, cho dù có gì không đúng, thì tôi cũng không sợ.
Cô có chút sợ đi cùng Diệp Mặc và cả Tô Tĩnh Văn nữa, cái cảm giác này rất tế nhị.
Diệp Mặc thấy Đường Mộng Nhiêu nói vậy, cũng không nói gì thêm, chỉ ôm quyền từ biệt Đường Mộng Nhiêu.
Cảm giác của Nguyệt Thiền đối với Diệp Mặc bây giờ càng ngày càng tốt, sắp cùng sư phụ rời khỏi, cô cũng nói với Tô Tĩnh Văn:
- Chị Tĩnh Văn, khi nào chị rảnh thì cùng với Diệp sư thúc đến núi Ngọc Nữ chơi nhé, chị là người con gái xinh đẹp thứ hai mà em đã từng gặp đấy.
Cô nói xong dường như lại nhớ tới Áo Thiên Điệp, sắc mặt buồn bã.
Đường Mộng Nhiêu thở dài một cái, rồi dẫn Nguyệt Thiền gật gật đầu với Diệp Mặc, phóng ra chân khí phi hành hạ phẩm, rồi cũng nhanh chóng biến mất.
- Diệp Mặc, chúng ta làm sao bây giờ? Tại sao không đi cùng bọn họ?
Tô Tĩnh Văn nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc nhìn dòng sông trước mặt và cả khu rừng đối diện với dòng sông, nói:
- Tĩnh Văn, anh cảm thấy nơi này rất quỷ dị, nơi mà chúng ta đang đứng còn tốt một chút, còn khu rừng kia và cả dãy núi phía sau bãi sa mạc này, anh cảm giác không phải là đang ở Bắc Vọng châu.
Giác quan của Diệp Mặc rất cảnh giác, hắn rõ ràng nhận thức được một tia nguy hiểm nào đó.
Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc nói vậy cũng cau mày gật đầu nói:
- Đúng vậy, em cũng có cảm giác như vậy, linh khí ở nơi này dường như còn nồng đậm hơn ở Bắc Vọng châu rất nhiều. Nhưng vừa nãy linh khí ở nơi có phong ấn kia cũng rất đậm, chúng ta đột nhiên lại từ đó bước ra, không cảm thấy mà thôi.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Em nói không sai chút nào, anh đã từng đến Nam An châu, linh khí nơi này không kém hơn Nam An châu chút nào. Thậm chí còn nồng đậm hơn linh khí ở một số môn phái nhỏ, Bắc Vọng châu nếu như có nơi có nguồn linh khí nồng đậm như này, làm sao lại không có môn phái nào thành lập ở đây?
Tô Tĩnh Văn vừa định gật đầu đồng ý với câu nói của Diệp Mặc, thì lại nghe thấy một tiếng hét thảm ở nơi núi xa vọng đến.