Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1276 : Tốc độ tu luyện của tiên tinh
Ngày đăng: 06:00 22/04/20
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia ôm một cánh tay từ trong mây mù trên núi vọt tới, nhưng còn chưa đặt chân xuống đất, thì một bóng người màu xám từ phía sau lưng gã đuổi đến, ngay sau đó bóng người màu xám kia phun ra một dải sương mù màu đen, vây lấy tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia rồi dẫn đi. Bóng người màu xám kia sau khi vây được tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín rồi, lập tức biến mất trong màn mây mù của núi non trùng điệp.
Diệp Mặc hít một hơi lạnh, cho dù hắn muốn giết tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia, cũng không ra tay linh hoạt gọn gàng như vậy được.
Tô Tĩnh Văn rùng mình một cái, lại ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Mặc, nơi này đúng là quá đáng sợ. Một hồi lâu sau cô mới lo lắng hỏi:
- Diệp Mặc, vừa nãy là thứ gì vậy? Thật kinh khủng, một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín, mà thứ đó không ngờ lại có thể cuốn mang đi được.
Diệp Mặc sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn ôm lấy Tô Tĩnh Văn nói:
- Tĩnh Văn, chúng ta nhất định phải tìm được một chỗ để tránh né, nơi này quá nguy hiểm rồi. Vừa nãy là một con yêu thú cấp mười, anh thậm chí còn nghi ngờ con yêu thú đó đã phát hiện ra chúng ta rồi, nhưng không biết tại sao lại không phóng đến đây.
- Vậy Đường chưởng môn và Nguyệt Thiền thì sao?
Tô Tĩnh Văn theo bản năng nhìn nơi mà mấy người Đường Mộng Nhiêu biến mất, có chút lo lắng hỏi.
- Bây giờ không quản được bọn họ nữa rồi, chúng ta tự mình còn khó bảo toàn được. Vừa nãy tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín đó, vừa mới bước vào vùng núi mây mù kia, liền rước con yêu thú cấp mười kia ra đây. Yêu thú chưa hóa hình là hung hãn nhất, một con yêu thú cấp mười đỉnh phong cho dù là Hóa Chân sơ kỳ cũng chưa chắc có thể làm gì được nó.
Diệp Mặc thận trọng nói.
Tô Tĩnh Văn lúc này làm sao còn không biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào:
- Vậy thì chúng ta trốn ở đâu đây?
Diệp Mặc thấy Tô Tĩnh Văn vô cùng lo lắng, hắn vỗ vỗ Tô Tĩnh Văn nói:
- Em không cần lo lắng, anh còn có bán tiên khí Thanh Nguyệt, khi nào vạn bất đắc dĩ, chúng ta có thể dùng Thanh Nguyệt chạy trốn.
Lúc này Diệp Mặc cũng muốn lấy bảy miếng tiên tinh đang ở trận bàn thời gian kia xuống, sau đó dùng để tu luyện. Nhưng hắn vừa nghĩ tới mức độ lãng phí linh mạch đáng sợ của trận bàn thời gian, cuối cùng cũng vẫn nhẫn nhịn lại.
Có tiên tinh tu luyện là tốt, nhưng tiên tinh khống chế trận bàn thời gian thì lại càng tốt, thậm chí không lãng phí linh khí, còn dùng linh mạch khống chế trận bàn thời gian, thì cái lãng phí đó cũng quá khủng khiếp rồi, loại lãng phí này Diệp Mặc cảm thấy hắn không chịu được.
Sau năm tháng, Diệp Mặc không ngờ đã là Thừa Đỉnh tầng thứ chín đỉnh phong rồi. Diệp Mặc nhanh chóng dừng tu luyện lại, sau đó dừng trận bàn thời gian lại, hắn phát hiện ra bảy miếng tiên tinh của mình chỉ dùng hết hơn ¼ mà thôi. Diệp Mặc trong lòng vui sướng, nói như vậy trận bàn thời gian của hắn có thể khống chế được khoảng hơn một năm.
Dùng tiên tinh khống chế trận bàn thời gian so với dùng linh mạch cực phẩm khống chế không phải là tốt hơn một hai điểm, chẳng những không lãng phí, hơn nữa tiêu hao càng đến cuối, cũng không kinh khủng như linh mạch.
Tiên tinh tu luyện quả thực quá nghịch thiên rồi, miếng tiên tinh tu luyện trong tay hắn cũng chỉ là dùng hết một nửa non cũng đã từ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy thăng cấp lên Thừa Đỉnh tầng thứ chín đỉnh phong rồi. Hơn nữa trên thời gian thì cũng được rút ngắn đi rất nhiều, nếu như hắn không dùng tiên tinh, muốn thăng cấp từ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy đến Thừa Đỉnh tầng thứ chín đỉnh phong, thì cũng phải cần hai năm, cái này còn cần phải có linh mạch cực phẩm cung cấp linh khí, nếu không thời gian sẽ còn kéo dài hơn rất nhiều.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, hắn mặc dù dùng tiên tinh tu luyện, nhưng phần lớn linh khí vẫn là hấp thụ từ linh mạch cực phẩm, tiên tinh chỉ là để cho hắn đột phá dễ dàng hơn mà thôi, nói cách khác dưới sự kết hợp giữa linh mạch cực phẩm và tiên tinh để tu luyện, căn bản không cần lo lắng vấn đề bình cảnh.
Diệp Mặc thông qua trận pháp hình ảnh thấy Tô Tĩnh Văn đang tu luyện, cũng không ra ngoài quấy rầy cô. Mà lại lấy ra Sa Quả và vài loại linh thảo, bắt đầu luyện chế Kiếp Sinh đan, hắn cũng muốn chuẩn bị thăng cấp Kiếp Biến rồi.
Kiếp Sinh đan là linh đan cấp tám, Diệp Mặc đã là đan vương thiên cấp bát phẩm rồi, luyện chế Kiếp Sinh đan đối với hắn mà nói quả thực cực kỳ dễ dàng.
Luyện chế đan dược rất dễ dàng, lại khiến Diệp Mặc hiểu ra cái gì là lo trước khỏi họa. Lúc trước nếu như không phải hắn lấy được Sa Quả từ cấm địa Băng Thần, bây giờ cho dù hắn là Đan vương bát phẩm, cũng không có cách nào luyện chế được Kiếp Sinh đan.
Thiên hỏa Vụ Liên Tâm Hỏa của Diệp Mặc đã thăng cấp lên màu lam rồi, sau một tuần hương, một lò Kiếp Sinh đan được hắn luyện chế ra năm viên đan dược hạng nhất, một viên đan dược thượng đẳng.
Lấy ra một viên Kiếp Sinh đan đặt trên tay, Diệp Mặc cất hết những viên đan dược còn lại vào bình ngọc, lúc này mới ra khỏi thế giới trang vàng. Hắn muốn độ kiếp, thì cần phải ra ngoài, thế giới trang vàng bây giờ cũng không thể độ kiếp được.
- Ý, sao anh nhanh như vậy đã ra ngoài rồi?
Tô Tĩnh Văn nghi ngờ nhìn Diệp Mặc hỏi.