Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1279 : Cửu Dương Thiên Hỏa
Ngày đăng: 06:00 22/04/20
Linh khí của linh mạch cực phẩm và linh khí của tiên tinh hợp vào cùng một chỗ không ngừng rửa sạch và đánh sâu vào kinh mạch của Diệp Mặc, còn Kiếp Ý đan thì lại càng làm cho sự công kích này không ngừng cung cấp sức sống.
Lốc xoáy linh khí khổng lồ uốn lượn trên đỉnh đầu Diệp Mặc, cuối cùng thậm chí còn cô đọng ra linh dịch, còn những linh khí này lại bị Diệp Mặc hấp thu không chừa một giọt nào. Vô Ảnh núp dưới lá Khổ Trúc ở phía xa sớm đã quen với động tĩnh này của Diệp Mặc, thậm chí đến đầu cũng không ngẩng lên nhìn.
Ngăn cách của Kiếp Biến tầng thứ ba dưới sự công kích kinh khủng như này của linh lực, còn có sự vận chuyển của Tam Sinh quyết, không dừng lại chút nào, trực tiếp nhảy tới.
Hai tháng sau, Diệp Mặc đột phá Kiếp Biến tầng thứ tư, bốn tháng sau, thăng cấp lên Kiếp Biến tầng thứ năm. Khi Diệp Mặc vừa mới đột phá lên tầng thứ năm, tiên tinh trong tay hắn phát ra tiếng răng rắc, biến thành hư không. Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến, tiếp tục nuốt Kiếp Ý đan, hấp thụ linh khí trên linh mạch cực phẩm để tu luyện.
Chín tháng sau Kiếp Biến tầng thứ sáu… Diệp Mặc thở dài một hơi ngừng tu luyện, chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần một bước nữa hắn có thể thăng cấp lên Kiếp Biến hậu kỳ rồi.
Đáng tiếc tiên tinh của hắn cũng không còn nữa rồi, hiệu quả khi dùng tiên tinh tu luyện và hiệu quả khi không có tiên tinh tu luyện khác nhau hoàn toàn. Lúc trước hai tháng hắn có thể đột phá một cảnh giới, chỉ cần một viên Kiếp Ý đan, mà cuối cùng từ Kiếp Biến tầng thứ năm tăng lên Kiếp Biến tầng thứ tám, hắn lại phải tốn mất năm tháng, nuốt đến ba viên Kiếp Ý đan.
Diệp Mặc nhìn ra ngoài một chút, Tô Tĩnh Văn vẫn đang cố gắng tu luyện, thậm chí còn đột phá Nguyên Anh tầng thứ sáu lên đến Nguyên Anh tầng thứ bảy. Diệp Mặc căn bản không muốn ra ngoài, thấy Tô Tĩnh Văn lại sắp đột phá, hắn nhẫn nhịn lại không ra ngoài. Nguyên Anh tầng thứ bảy chính là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, mặc dù vẫn còn rất thấp, nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều, đây là sự thật.
Hắn nhìn trận bàn thời gian, lại phát hiện tiên tinh bên trong vẫn còn một ít, chắc là kiên trì một tháng nữa cũng không có vấn đề gì.
Diệp Mặc cũng không tiếp tục tu luyện, tiếp tục tu luyện hắn cũng không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn đột phá từ Kiếp Biến trung kỳ lên Kiếp Biến tầng thứ bảy được, hắn lấy ra bức tranh sơn thủy kia.
Lúc đầu Diệp Mặc trong cái miếu nhỏ trong phong ấn kia lại cảm thấy bức tranh sơn thủy này không đơn giản, một bức tranh đến thần thức cũng không thể quét vào được, làm sao lại có thể đơn giản được? Hắn cũng biết lúc trước hắn lấy đi bức tranh sơn thủy, Phiến Phất cũng có ý kiến, nhưng đáng tiếc gã không dám nói với mình là gã cần, còn Đường Mộng Nhiêu đương nhiên cũng muốn bức tranh này, nhưng cô lại không tiện nói. Còn hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh còn lại, cho dù muốn cũng không dám nói.
Diệp Mặc lần này cũng không nương tay, sấm sét ùn ùn kéo đến giáng xuống, ngay lập tức trong toàn sơn cốc vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Nhưng con yêu thú cấp thấp dưới lôi kiếm của Diệp Mặc, tử thương vô số. Vài con yêu thú cấp mười bị lôi kiếm của Diệp Mặc tấn công xuống hố sâu, còn những con yêu thú cấp thấp thì lại một tia sét của Diệp Mặc giáng xuống đánh cho chạy tán loạn. Một số con có sức chống cự yếu hơn một chú, dưới tia sét của Diệp Mặc thì đến mạng cũng không giữ được.
Đây còn là Diệp Mặc còn nương tay, nếu như hắn không nương tay, thì những con yêu thú này hắn có thể giết chết ngay lập tức. Chỉ trong chốc lát sau, nơi này đã biến thành một đống hỗn độn, hàng trăm con yêu thú cấp thấp thi thể chất thành đống, còn nhiều con yêu thú khác thì lại trên người có những vệt nám đen.
Những con yêu thú còn lại cũng không dám xông lên nữa, nhưng lại không cam tâm buông tha Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn. Đến cuối cùng Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đi đến đâu, thì những con yêu thú tránh đường đến đó.
Lúc đầu Tô Tĩnh Văn còn có chút lo lắng, nhưng cuối cùng thì đã không còn chút cố kỵ nào rồi, những con yêu thú này dường như sợ sự lợi hại của Diệp Mặc. Quả thật tia sét của Diệp Mặc đúng là có chút hung mãnh.
Diệp Mặc nhìn thấy những con yêu thú kia dường như giống như cái đuôi vậy, nhất thời tức giận, tiện tay phóng ra hơn mười tia sét đánh vào những núi đá gần đó, lạnh giọng nói:
- Tao biết bọn mày nghe hiểu tao nói gì, nếu như tao nói xong câu này, bọn mày vẫn còn theo đuôi tao, ảnh hưởng tao đi hái dược liệu, vậy thì tao sẽ giết chết hết, cũng không nương tay nữa đâu.
Những con yêu thú kia nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, giải tán ngay lập tức, chỉ trong chốc lát, không còn một con nào.
Cuối cùng trong những dãy núi trùng điệp nơi này hình thành lên một cảnh tượng như vậy, một trai một gái đi hái linh dược trong dãy núi này, còn những con yêu thú kia sau khi nhìn thấy hai người này tới, thì cũng lập tức quay người rời đi.