Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1280 : Đều cút cho ta

Ngày đăng: 06:00 22/04/20


Khi Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đang thu thập linh dược ở sâu trong dãy núi. Thì ở trên một ngọn núi lớn khác đã được trận pháp ẩn dấu đi, trên đỉnh ngọn núi có một tòa cung điện mầu xanh nhạt cực kỳ xa hoa. Mà ngọn núi này từ chân núi đến đỉnh núi đều là từng dẫy động phủ hùng vĩ, nhưng động phủ này có kiến trúc cực kỳ bắt mắt. Xung quanh đại điện còn có rất nhiều linh trì và linh thụ.



Ở trong cung điện, có một thanh niên mặt chữ điền tóc xanh đang cau mày nhìn một tên yêu tu hóa hình bẩm báo. Chỗ mà tên thanh niên này đang ngồi là chiếc ghế thứ ba bên phải, còn ghế ở giữa và ghế bên trái đều trống không. Căn cứ vào đó có thể thấy được vị trí của người thanh niên này đứng thứ ba trong đại điện này.



Ở phía sau người thanh niên là hai người, một cô gái yêu tu hóa hình xinh đẹp, và một tên yêu tu râu cá trê.



Thanh niên tóc xanh sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo xong, lập tức khoanh tay đứng một bên. Thanh niên tóc xanh này cau mày suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng:



- Ngươi nói là yêu thú cấp mười ở trước mặt hắn đều không sống nổi qua một chiêu?



- Thưa vâng, nhưng hắn hạ thủ có vẻ như là rất chừng mực, cũng không có một mạch chém giết lung tung. Chỉ đến khi hắn thực sự phẫn nộ, thì mới ra tay giết hơn mười tên yêu thú cấp thấp. Sau đó lại nói rằng nếu như còn dám theo dõi hắn, hoặc là ngăn cản hắn tìm kiếm linh thảo, thì đừng trách hắn không khách khí.



Tên yêu thú kia liền bổ xung thêm.



- Ừ.



Thanh niên tóc xanh gật đầu, sau đó nhịp tay lên chiếc ghế dựa, một lát sau mới lên tiếng:



- Mị Nương, Tô Phong, hai người thấy thế nào?



- Tam thần chủ.



Cô gái xinh đẹp gọi một tiếng, sau đó dùng giọng nói nhu mì của mình nói rằng:



- Người kia có khả năng đánh bại yêu thú cấp mười. Hiển nhiên đã là tu vi Hóa Chân, lúc trước hắn độ kiếp, có nghĩa giờ hắn là Hóa Chân sơ kỳ. Nói cách khác tu vi của hắn hiện so với tam thiếu chủ còn kém một chút, nhưng cũng không nhiều.



Cô gái xinh đẹp kia nói tới đây, thì thanh niên tóc xanh sắc mặt có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là cô gái này nói cũng có chút tâng bốc y, vì y cũng không có bản lĩnh một chiêu đánh bại yêu thú cấp mười.



Cô gái gọi là Mị Nương dường như không thấy sắc mặt của thanh niên tóc xanh kia, vẫn tiếp tục nói:



- Hơn nữa hắn cũng không hề đại khai sát giới, thậm chí còn không thu lấy yêu đan, hiển nhiên là loại tu sĩ biết chừng mực. Cũng không khác nào đang nể mặt Thần Thú sơn mạch chúng ta. Mà hắn lại vừa mắt với mấy cái linh thảo cấp thấp đó, thì cũng có thể hiểu rằng hắn chính là người đến từ bên ngoài. Hơn nữa Đại thần chủ và nhị thần chủ cũng không có mặt ở đây, ý của tôi là...



Thấy cô gái kia có chút do dự, thì thanh niên tóc xanh liền mất hứng nói:



- Có cái gì mà phải do dự, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. Vừa rồi cô nói cũng rất đúng.
- Đường chưởng môn, ra đi, cùng chúng tôi đi thu thập linh thảo, sau đó rời khỏi đây.



- Cậu nói cái gì?



Đường Mộng Nhiêu hoàn toàn cho rằng lỗ tai của mình bị hư rồi. Cô sao có thể không biết ở nơi này có rất nhiều linh thảo chứ? Nhưng những linh thảo này vốn không phải là thứ mà cô có thể động vào.



Mấy ngày trước, cô mang theo Nguyệt Thiền muốn đi xuyên qua dãy núi kia, không ngờ rằng chưa đi được bao xa, đã bị yêu thú cản lại rồi. Nếu như không phải gặp được hai anh em có trập pháp phòng ngự đang chống đỡ với yêu thú ở chỗ này, thì cô đã sớm mất mạng rồi. Về phần hai thầy trò Chu Ngữ Sương, thì đã trốn vào trập pháp phòng ngự này trước cả cô rồi. Bằng không với tu vi của hai người họ, khó mà có thể thoát chết được.



Diệp Mặc không để ý đến Đường Mộng Nhiêu, mà xoay người quay lại nói với vô số yêu thú đang sợ hãi ở xung quanh:



- Lời nói của ta lúc trước các ngươi đã quên rồi sao? Hay là không coi ta ra gì? Những người này đều là bằng hữu của ta, các ngươi muốn ở đây làm gì? Đều cút cho ta.



Nghe xong Diệp Mặc nói, thì chẳng những là Đường Mộng Nhiêu kinh ngạc, mà cả những người còn lại đều cảm thấy khó hiểu, nhưng tình cảnh kế tiếp lại làm cho bọn họ hoàn toàn phải trợn mắt há mồm.



Tất cả những yêu thú kia sau khi nghe được Diệp Mặc nói, mặc dù đều không hề tình nguyện, nhưng vẫn chậm rãi mà rút lui, chỉ chốc lát thời gian, thì tất cả yêu thú đều đã rút lui toàn bộ.



- Diệp Mặc, đây là chuyện gì?



Đường Mộng Nhiêu vừa đi ra, liền kinh ngạc nhìn Diệp Mặc dò hỏi. Trong lòng cô đang có vô số câu hỏi, muốn Diệp Mặc giúp cô giải đáp, cô còn phát hiện ra mình không ngờ lại không nhìn thấu được tu vi của Diệp Mặc nữa.



Tu vi của Diệp Mặc đương nhiên là do hắn cố ý ẩn đi rồi, hắn không muốn để cho yêu thú cao cấp ở đây nhìn ra tu vi của hắn sâu cạn thế nào.



Sau khi nghe thấy Đường Mộng Nhiêu hỏi, thì hắn chỉ mỉm cười:



- Đường môn chủ, cô cứ trị thương trước đi, sau đó đổi lại một bộ quần áo khác, lúc đó chúng ta lại nói chuyện.



Đường Mộng Nhiêu nhìn thương thế của mình một chút, liền gật đầu đi qua một bên. Sau đó bắt đầu vận công trị thương.



Chu Ngữ Sương cùng với sư phụ của cô cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu, đi tới trước mặt Diệp Mặc cảm tạ một tiếng, sau đó cũng đi qua một bên để trị thương.



Nhưng thiếu phụ vẫn luôn tu bổ lại trận pháp thì lại đi tới trước mặt Diệp Mặc, đánh giá Diệp Mặc một chút, sau đó mới dò hỏi:



- Ngài là Thiếu thần chủ đại nhân?