Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1281 : Tây Tích tứ vực

Ngày đăng: 06:00 22/04/20


Thiếu phụ kia nói xong thì cũng không chờ Diệp Mặc trả lời, lại chủ động lắc đầu nói tiếp:



- Xin lỗi, tôi tưởng lầm anh là Thiếu thần chủ



Nói xong cô lại khom người:



- Ngôn Nghiên đa tạ tiền bối cứu mạng, đây là anh trai Trịnh Đông của tôi.



Tay cô chỉ sang người thanh niên mà Diệp Mặc chưa từng gặp qua.



Người thanh niên kia cũng lập tức thi lễ với Diệp Mặc:



- Ngôn Trịnh Đông xin ra mắt tiền bối.



Diệp Mặc nhìn tu vi của hai anh em này một chút, thì thấy cả hai đều là tu vi Ngưng Thể hậu kỳ, cũng không biết vì sao họ lại ở chỗ này. Cô em gái tên Ngôn Nghiên kia hẳn là đã lấy chồng rồi cho nên mới ăn mặc như một thiếu phụ, nhan sắc tuy cũng không tính là đẹp, nhưng cũng không xấu. Anh trai Ngôn Trịnh Đông thì có khuôn mặt thô ráp, nhìn rất hiền hòa, có vẻ cũng ít nói.



Thấy hai người cảm tạ mình, thì Diệp Mặc gật đầu đáp lại:



- Hai vị trước tiên hãy trị thương đi đã, lát nữa tôi muốn hỏi một số việc.



Mọi người đều ngồi xuống vận công trị thương, thật ra thì hai thấy trò Chu Ngữ Sương là bị thương nhẹ nhất. Còn Nguyệt Thiền vốn muốn tìm Tô Tĩnh Văn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Tô Tĩnh Văn đứng cạnh Diệp Mặc, thì cũng có chút do dự.



Tô Tĩnh Văn và Diệp Mặc cũng không phải đợi lâu, thì mấy người Đường Mộng Nhiêu đã trị thương xong rồi.



Ngôn Nghiên sau khi thay đổi lại quần áo, thì lại thấy có vẻ xinh đẹp hơn hẳn, cô biết Diệp Mặc có chuyện cần hỏi, cho nên trực tiếp đi tới trước mặt Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn kính cẩn:



- Tiền bối có vấn đề gì xin cứ hỏi.



Diệp Mặc khoát tay cười nói:



- Chị Ngôn, tuổi của tôi cũng không lớn lắm, chị cứ trực tiếp gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi, gọi tiền bối tôi cảm thấy không quen.



Ngôn Nghiên vội vã đáp lại:



- Vâng, anh Diệp.
- Ma Vực không có ai đi qua, nghe nói có hai cách để tới Ma Vực, một chính là vượt qua Thông Minh Hà, nhưng một khi tiến vào Thông Minh Hà thì không có ai sống sót cả, có lẽ nói đúng hơn là không có ai đi ra cả. Cách khác chính là đi qua Sa Hà. Sa Hà chính là vực thứ tư của Tây Ích Châu và cũng là diện tích lớn nhất, không ai có thể đi hết toàn bộ Sa Hà cả, rất nhiều tu sĩ sau khi đi vào đều đã bị mất phương hướng, cuối cùng không có cách nào để trở ra cả.



Sau khi nghe Ngôn Nghiên nói, thì mấy người Diệp Mặc đều trầm mặc. Tây Ích Châu này thực sự là quá mức quỷ dị, không nói đến việc đầy rẫy yêu thú cao cấp, mà ngay cả thành thị của tu sĩ loài người cũng chỉ có một cái. Điều này còn chưa tính, lại còn có hai nơi nguy hiểm như Thông Minh Hà và Sa Hà nữa chứ.



- Vậy chúng ta hiện tại muốn rời khỏi Tây Ích Châu, thì cần phải đi về hướng nào, thì mới có thể tiến vào Vô Tâm Hải?



Đường Mộng Nhiêu có chút lo lắng cho Ngọc Nữ Phái của mình, cho nên suy nghĩ đầu tiên chính là muốn vượt qua Vô Tâm Hải để trở lại Bắc Vọng Châu.



Ngôn Nghiên liền trả lời:



- Nếu như muốn đi Vô Tâm Hải, thì nhất định phải quay lại Tây Tu thành. Chỉ có Tây Tu thành thành mới có thể đi vào Vô Tâm Hải.



Diệp Mặc ừ một tiếng rồi nói:



- Chúng ta ở đây thu thập linh thảo một chút đã, rồi sau đó đi tới Tây Tu thành. Được rồi, vừa rồi cô hỏi tôi có phải là Thiếu thần chủ gì đó hay không, nghĩa là sao? Mà cô là tu sĩ ở Tây Tu thành, vì sao lại tới Thần Thú sơn mạch này?



Ngôn Nghiên thấy tất cả đang nhìn về phía cô, thì liền vội vàng trả lời:



- Bởi vì Thần Thú sơn mạch có ba đại Thần chủ, còn có một Thiếu thần chủ nữa. Tôi nhìn thấy những yêu thú kia bị anh quát một cái liền bỏ đi, thì tưởng rằng anh là Thiếu thần chủ. Sau tôi lại thấy chị Đường gọi anh là Diệp Mặc, cho nên tôi mới biết mình nghĩ sai rồi. Hơn nữa...



Ngôn Nghiên nhìn thoáng qua Tô Tĩnh Văn, do dự một chút rồi mới nói tiếp:



- Tôi nghe nói những vị hôn thê của Thiếu thần chủ rất không thích Thiếu thần chủ, cô ta cũng không thể nào cùng xuất hiện với Thiếu thần chủ ở Thần Thú sơn mạch này như hai vị cả, vì thể khi tôi nhìn thấy vợ chồng anh Diệp thắm thiết với nhau như vậy, thì tôi biết mình đã sai rồi. Bởi vì Thiếu thần chủ kia vô cùng để ý đến vị hôn thê của mình, cũng không thể nào đi cùng người khác như vậy được, vì y sợ chuyện sẽ truyền đến tai của vị thôn thê.



Diệp Mặc gật đầu, trong lòng liền nghĩ rằng Thiếu thần chủ kia khẳng định là địa vị không thấp hơn ba vị thần chủ là bao nhiêu. Ở Thần Thú sơn mạch này thì tuyệt đối là người có quyền lực cao cao tại thượng. Một người như vậy lại có thể sợ vợ, thì hiển nhiên là vị hôn thê kia cũng không phải là bình thường. Nếu không phải là tuyệt sắc vô song, thì điạ vị cũng phải cao vô cùng, thậm chí là cả hai thứ đều có.



Thấy Diệp Mặc không hề để tâm, thì Ngôn Nghiên thở phào một cái rồi tiếp tục nói:



- Chúng ta hiện tại mặc dù là đang ở Thần Thú sơn mạch, nhưng cũng không phải là cấm địa của Thần Thú sơn mạch. Ở Thần Thú sơn mạch, thì việc tu sĩ loài người lén đến thu thập linh thảo đã là bí mật được công khai rồi. Nhưng ở đây có rất nhiều yêu thú cao cấp, cho nên đại bộ phận các tu sĩ đi vào đều bị yêu thú cắn nuốt hết



- Vậy sao hai người còn dám đến?



Diệp Mặc cau mày hỏi lại.