Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 137 : Đàn em của Phương Nam
Ngày đăng: 05:47 22/04/20
Diệp Mặc không phải một người thích tiêu tiền. Thậm chí có thể nói hắn là người khá tiết kiệm. Nhưng đối với chỗ nên tốn, cũng không keo kiệt. Tuy rằng Yến Kinh có nhiều khách sạn cấp sao, nhưng giá rất cao. Hắn chỉ có hai mươi nghìn đồng, còn chưa đủ để ở hai tối.
Cho nên, sau khi Diệp Mặc xuống máy bay, chuyện thứ nhất hắn làm không phải là tìm chỗ ở, mà muốn tìm nơi để mua một cái điện thoại di động. Đối với hắn mà nói, dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Lý Hồ là không hào phóng. Hơn nữa, một điện thoại di động cũng không tốn bao nhiêu tiền. Trước kia hắn không mua, bởi vì không có chỗ nào có thể dùng. Hiện tại cần dùng, phải đi mua một cái.
Đối với điện thoại di động Diệp Mặc không yêu cầu nhiều, chỉ cần hắn có thể nghe gọi tốt là được. Chức năng khác không quan trọng. Tuy nhiên, khi hắn đi vào cửa hàng bán điện thoại di động, lại thấy các loại điện thoại di động bày la liệt đủ mọi kiểu loại, nhìn thôi cũng hoa cả mắt.
Muốn hắn phí thời gian chọn lựa một cái điện thoại di động, hoặc là chọn lựa một thương hiệu, hắn thật sự không muốn làm như vậy.
- Anh chàng đẹp trai, anh muốn điện thoại di động thế nào?
Diệp Mặc đứng trong quầy điện thoại di động xem tới xem lui, đang không biết nên chọn điện thoại di động nào, cô gái ở quầy bán điện thoại di động đã đến chào hỏi.
Diệp Mặc nhìn cô gái này cười rất ngọt, trong lòng tự nhủ những người buôn bán thế này, thật sự đúng là biết cách ăn nói. Mặc kệ diện mạo như thế nào, đàn ông đều là đẹp trai, đàn bà đều là xinh gái.
- Lấy giúp tôi một điện thoại di động.
Diệp Mặc vừa nói xong, hắn liền phát hiện chẳng những cô gái vừa rồi đã gọi hắn là anh chàng đẹp trai ôm miệng, ngay cả mấy người bên cạnh đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn. Mấy người phản ứng nhanh một chút đã muốn cười rồi.
Tuy nhiên cô gái bán hàng lập tức nín cười, vội vàng hỏi:
- Xin hỏi anh muốn thương hiệu gì, kiểu dáng thế nào?
Diệp Mặc biết bọn họ cười cái gì, tuy nhiên mình đối với điện thoại di động là dốt đặc cán mai, đành phải nói:
- Tôi không có yêu cầu gì đối với thương hiệu, chỉ cần điện thoại nghe gọi rõ là được, không có yêu cầu khác.
Hóa ra là một người đi chân đất đội nón lá. Trong nháy mắt, mọi người xung quanh liền hiểu ra. Xem ra người trẻ tuổi mặc quần áo trông có vẻ bình thường này là một người nhà quê. Hiện tại người mua điện thoại di động, cái họ không coi trọng nhất chính là chức năng nghe gọi của điện thoại. Người ta theo đuổi đều là loại có pixel cao hay không, tốc độ đường truyền có nhanh hay không, kiểu dáng có lóa mắt hay không, còn có mấy trò chơi...
Nghe Diệp Mặc nói, cô gái bán điện thoại di động lập tức không còn nhiệt tình như vừa rồi. Cô ta tùy tiện lấy ra một cái điện thoại di động. Điện thoại chỉ cần có thể nghe gọi chỉ khoảng hai trăm tới ba trăm. Cô ta căn bản là không kiếm được bao nhiêu tiền.
Diệp Mặc vừa nhìn sắc mặt cô ta chỉ biết trong lòng cô ta suy nghĩ cái gì. Tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý. Người buôn bán có ai không muốn kiếm nhiều tiền.
Thấy mặt Diệp Mặc lộ ra vẻ nghi hoặc, Tiểu Hỏa vội vàng nói:
- Lần trước, khi vợ anh Ninh tiểu thư đến Lưu Xà, anh Nam bởi vì chuyện của chị ấy và Sử Vị mà gây lên. Sau đó anh ấy lại đánh gãy hai chân Sử Vị, đuổi ra khỏi Lưu Xà. Vốn anh Nam tưởng rằng, cho dù Sử Vị là người của bang Lưỡng Tê, nhiều nhất cũng chỉ cần bồi thường chút tiền là xong việc. Nhưng không ngờ Sử Vị thần thông quảng đại, có thể khiến bang Lưỡng Tê tới Lưu Xà tới diệt Phác Đao Hội chúng tôi.
- Đồng thời thiếu chút nữa đã giết chết anh Nam. Hơn nữa, trong trận chiến ấy rất nhiều huynh đệ chúng tôi đã chết. Anh Nam bị trọng thương được chúng tôi mang ra khỏi Lưu Xà, hiện tại trốn ở một thị trấn nhỏ sát biên giới. Bởi vì không có tiền, lại không dám buôn bán ở biên giới, tôi liền mang theo ít đồ trực tiếp đến Yến Kinh muốn tiêu thụ. Kết quả không nói tới chuyện những đồ đó bị tịch thu, còn thiếu chút nữa thì bị bắt.
Diệp Mặc có chút kỳ lạ hỏi:
- Cậu ở chỗ đó không thể kinh doanh, lại chạy đến Yến Kinh để làm gì? Hơn nữa còn muốn gây sự trong chợ.
Tiểu Hỏa cúi đầu thật lâu sau mới lên tiếng:
- Bởi vì bản thân tôi chính là người Yến Kinh. Lần này tôi muốn mượn việc buôn bán, quay về thăm cha mẹ tôi. Nhưng tôi không gặp được bọn họ...
Sau một lúc lâu, anh ta mới nói tiếp:
- Bởi vì tôi không có tiền, có chút chán nản, muốn đi dạo trong chợ một lát. Không ngờ lại thấy trên TV đang giới thiệu về động vật lưỡng tê (loại động vật lưỡng cư). Hiện tại tôi hận nhất chính là hai chữ lưỡng tê này. Tôi thấy bên cạnh không có ai, giận dữ nên đã đổ nước vào phía sau TV, không ngờ bị nhìn thấy.
Diệp Mặc không biết phải nói gì. Tiểu Hỏa thật không hổ danh là người từ Lưu Xà đi ra, ngay cả lý do tám gậy tre còn chưa đánh đến cũng có thể tìm ra. Bất quá Phương Nam đã giúp Ninh Khinh Tuyết. Hơn nữa lần này còn vì chuyện của Ninh Khinh Tuyết mà anh ta bị đuổi đi thậm chí suýt bị giết. Cho dù nói thế nào Diệp Mặc cũng nên giúp anh ta chuyện này.
Chỉ có điều không biết bang Lưỡng Tê này từ đâu xuất hiện. Tuy nhiên ngay cả Nam Thanh Diệp Mặc cũng không sợ, thì sợ gì bang Lưỡng Tê. Nghĩ đến đây, hắn lấy ra mười nghìn đồng đưa cho Tiểu Hỏa nói:
- Cậu đi về trước, nói cho Phương Nam cứ cố gắng dưỡng thương. Chuyện lần này là do tôi gây ra. Tôi sẽ đi giúp tìm lại công đạo về cho anh ta. Chờ sau khi tôi giải quyết chuyện ở Yến Kinh xong xuôi, tôi sẽ tới thăm anh ta.
Tiểu Hỏa vui mừng đứng lên, Diệp Mặc đã nói sẽ hỗ trợ, vậy nhất định không có vấn đề. Mặc dù trong lòng nghĩ không nên nhận mười nghìn đồng này, nhưng trên người cậu ta lại không có một xu. Cậu ta đành phải nhận lấy.
Diệp Mặc tiễn chân Tiểu Hỏa. Khi hắn đi ra khỏi chợ, mới phát hiện trời đã tối rồi.
Tuy rằng hiện tại trên người hắn chỉ có mấy ngàn đồng, nhưng hắn cũng không mấy để ý. Bởi vì hắn sẽ lập tức thu lại năm trăm ngàn tiền nợ. Tuy nhiên hắn không ngờ Phương Nam bị bang Lưỡng Tê đuổi đi. Xem ra bang Lưỡng Tê này không nhỏ.
Lắc đầu, Diệp Mặc thôi không nghĩ tới chuyện của Phương Nam. Hắn lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại cho Lý Hồ.