Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1419 : Chém tận giết tuyệt

Ngày đăng: 06:02 22/04/20


Ầm…



Theo một đạo lôi kiếm màu đen cuối cùng hạ xuống, thì sắc mặt của Diệp Mặc đã có chút tái nhợt và đình chỉ việc phóng xuất lôi kiếm, đồng thời lấy ra mấy viên thuốc nuốt xuống. Một lượt loạn đả lôi kiếm này tuy rằng rất sảng khoái nhưng tiêu hao cũng rất lớn.



Mà lúc này thì những tu sĩ Hóa Chân bị lôi kiếm của Diệp Mặc vây khốn đã chỉ còn có hai người sống sót. Một là tên Tịch trưởng lão - tu sĩ Hóa Chân tầng bảy, còn một người là tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân tầng năm lúc trước muốn trợ giúp Thủy Dã.



Tuy rằng hai người vẫn còn đứng dậy được, tuy nhiên lại chẳng còn ra hình dạng con người nữa rồi. Có lẽ có thể nói hai người này hiện đang là một gốc than củi đen kịt.



Tên tu sĩ Hóa Chân tầng bảy nhìn bẩy tên trưởng lão Đan Thành đã chết ở bên cạnh, thì môi run lên thầm than lợi hại. Y tu luyện đến Hóa Chân, lại là một trong những cao thủ của Đan Hội Đan Thành, luôn là người được tôn kính. Ngay cả hai vị Đan Vương thành chủ của Đan Thành nhìn thấy y, thì cũng phải kính cẩn gọi một câu trưởng lão. Sợ có nghĩa là gì? Đó là khi tu sĩ khác phải nhìn vào ánh mắt của y, né tránh khi tâm tình y không tốt, đó chính là khi người khác sợ hãi y.



Nhưng giờ khắc này thì chính y đang là người sợ hãi, vì y đã gặp một tên điên, gặp một tên điên có tu vi thông thiên. Đánh một trận thôi, thì đã giết chết tám tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành rồi, ngay cả Thủy Dã cung phụng cũng bị hắn vây khốn. Với hành vi của thằng điên này, thì ai biết hắn còn có thể làm ra cái chuyện gì nữa.



- Mày, mày…



Tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân tầng bảy này chỉ vao Diệp Mặc, nhưng lại chỉ có thể thốt ra một chữ.



Những tu sĩ đứng xem xung quanh cũng không có bất kỳ ai dám nói ra một chữ nào, cũng không ai cười nhạo tên tu sĩ Hóa Chân tầng bảy này. Bất cứ ai gặp loại chuyện điên cuồng này, thì cũng đều sẽ có vẻ mặt như y thôi.



Lúc này thì thần thức của Diệp Mặc đã tiêu hao quá lớn rồi, bằng không thì Tử Đao của hắn đã lại phóng ra ngoài rồi.



Hơn mười hơi thở sau, thì tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân tầng bảy của Đan Thành kia cuối cùng cũng bình ổn lại, y run giọng nói với Diệp Mặc:



- Mày muốn khai chiến với Đan Thành, mày muốn là kẻ thù chung của toàn bộ Nam An Châu… Mày…




Diệp Mặc thu hồi lại mười chiếc nhẫn trữ vật. Từ Thủy Dã muốn giết hắn, đến những tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành muốn động thủ với mấy người Lạc Ảnh, thì lúc này đều đã bị Diệp Mặc biết thành người chết rồi.



Trong mắt của những người khác, thì chỉ có tu sĩ của Đan Thành đi giết người, chứ không có người nào dám giết tu sĩ của Đan Thành cả. Nhưng trong mắt của Diệp Mặc, thì bất luận là loại tu sĩ nào, chỉ cần có ý muốn giết hắn, thì hắn nhất định sẽ giết lại bằng được. Trước đây khi hắn còn là tu vi Hư Thần, thì hắn đã dám giết đám đệ tử nồng cốt của Vô Cực Tông ngay trước mặt của tên tông chủ Vô Cực Tông là Vương Thuyền Hòa rồi. Huống chỉ ngày hôm nay, hắn đã là một tu sĩ Hóa Chân, hơn nữa còn là một tu sĩ Hóa Chân có thể dễ dàng giết chết cả tu sĩ Hóa Chân tầng chín khác.



Thù hận của hắn và Đan Thành khẳng định là đã kết rồi, và Diệp Mặc cũng không hề trông cậy vào việc Đan Thành sẽ bỏ qua chuyện này. Sự tình mà hắn đã làm, thì hắn sẽ không sợ.



(Dg: Chỉ bị những thằng trâu bò hơn đuổi giết thì sợ thôi)



Sở dĩ Diệp Mặc làm như vậy, là vì trong lòng hắn hiện tại đã rất rõ ràng thứ mà Mặc Nguyệt Chi Thành cần là gì. Nơi này là chỗ mà hắn và người thân tu luyện, cho nên thứ hắn cần không phải là một thành thị vô cùng phồn hoa, mà là một nơi định cư yên tĩnh và xinh đẹp.



Đồng thời Diệp Mặc cũng biết thứ mà hắn thiếu là cái gì. Đó chính là hắn không có tinh lực đi quản lý Mặc Nguyệt Chi Thành, hơn nữa hắn cũng không phải là một người làm tốt việc quản lý. Sau khi hắn trở về Địa Cầu rồi thấy tình huống của Lạc Nguyệt thành, thì cũng không khác mấy so với tình huống của Mặc Nguyệt Chi Thành hiện giờ.



Bất luận là ở Địa Cầu hay là đại lục Lạc Nguyệt, cũng đều là đạo lý cường giả vi tôn mà thôi. Tại Lạc Nguyệt thành, thì cường giả là người có học thức và bản lĩnh. Hoàng Ức Niên biết rõ ràng ý đồ của Tác Đam, nhưng Lạc Nguyệt thành thì lại cần có Tác Đam quản lý, bởi vì Tác Đam so với Hoàng Ức Niên y thì có bản lĩnh hơn. Đương nhiên Hoàng Ức Niên cũng không phải là loại người chí công vô tư, nhưng thứ mà y để ý cũng không phải là quyền lực của mình, mà là sự phồn vinh của Lạc Nguyệt thành, bằng không thì Tác Đam cũng sẽ hoàn toàn không có cơ hội nào.



Bất luận là vì nguyên nhân gì, thì Diệp Mặc hắn chỉ có thể đi quản lần một lần hai, chứ cũng không thể nào quản cả ngàn năm vạn năm được!



Mặc Nguyệt Chi Thành này thì cũng giống như vậy, nếu như thực lực của mấy người Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi mạnh mẽ hơn, thì căn bản là sẽ không cần phải đồng ý với đề nghị của Vũ Minh Lục Đao, để cho đệ tử của y lên làm phó thành chủ, kết quả là y dần dần tự mình thoát ly khỏi sự khống chế.



Lần này thì hắn đã mang về nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, cho nên Diệp Mặc hắn quyết tâm đem tu vi của tất cả mọi người đề cao lên. Đồng thời hắn cũng cần phải thay đổi lại trận pháp của Mặc Nguyệt Chi Thành. Với bản lĩnh trận pháp hiện tại của hắn, thì phải bố trí một trận pháp chắc chắn như tường đồng vách sắt cũng là một việc đơn giản thôi.



Nhưng những thứ này thì hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn. Loại trận pháp mà hắn cần chính là loại mà cho dù hắn không có mặt ở Mặc Nguyệt Chi Thành, thì bất cứ một kẻ nào được đứng lên quản lý Mặc Nguyệt Chi Thành cũng không thể chỉ thông qua trận kỳ mà có thể khống chế toàn bộ trận pháp cả. Đây chính là loại trận pháp mà hắn muốn bố trí, và còn rất nhiều chuyện mà hắn muốn làm nữa, tuyệt đối không để cho nơi ở của mình xảy ra vấn đề gì cả.