Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1442 : Một mình tôi ở lại

Ngày đăng: 06:02 22/04/20


Ma Ngục cấm địa là một trong tứ đại cấm địa của Nam An Châu. Có lẽ có thể nói rằng nếu như không có Diệp Mặc, thì tất cả các tu sĩ tiến vào Ma Ngục cấm địa, ngoại trừ một số tu sĩ Hóa Chân có mồi lửa kỳ dị, hoặc là tu sĩ Kiếp Biến thì mới có thể có khả năng chạy thoát. Còn đại bộ phận phỏng chừng đều không thể chạy trốn khỏi sự truy sát của Tà Linh.



Lúc trước tu sĩ cho rằng Ma Ngục cấm địa cũng thế này, nhưng hiện tại đã trải qua cơn ác mộng của việc bị Tà Linh truy sát, thì đã chết đi tới sáu phần mười tu sĩ, khắp nơi đều là những thi thể chỉ còn da bọc xương. Lúc này thì mới hiểu được, vì sao Ma Ngục cấm địa lại là đệ nhất cấm địa rồi, nó vốn không phải là nơi mà người thường có thể đi vào được. Hơn nữa những người này còn đi tới nơi an toàn nhất trong Ma Ngục cấm địa là Ma Ngục bình nguyên, chứ nếu là đi tới Ma Ngục Tam Sinh cầu, hay là Ma Ngục Sa Hà thì kết quả không biết sẽ thế nào nữa?



Nhưng thực tế hiện giờ thì đệ nhất cấm địa này đang có một hiện cảnh cực kỳ cổ quái. Một tu sĩ ở giữa hơn một ngàn tu sĩ khác luyện đan, dường như căn bản là nơi đấy không hề có cái tên gọi là cấm địa, mà là đang ở trên đài thi đấu giữa một đại hội luyện đan nào đó.



Tu sĩ hiện đang luyện đan đương nhiên là Diệp Mặc, mà Diệp Mặc sở dĩ luyện đan trước mặt tất cả các tu sĩ kia hiển nhiên là vì hắn cố ý muốn cho mọi người biết hắn là Đan Vương cửu phẩm rồi. Càng có một điểm trọng yếu hơn đó là Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn không mở cửa với bên ngoài, nhưng đan dược của hắn thì Diệp Mặc hắn lại muốn bán ra ngoài. Hiện tại hắn luyện chế Thiên đan cửu phẩm trước mặt mọi người, khiến cho danh tiếng của Mặc Nguyệt Chi Thành lan rộng trước cũng tốt. Ít nhất thì cũng phải đem thế mạnh về luyện đan áp đảo cái Đan Thành kia, cướp giật lấy nhân khí của Đan Thành.



Tuy rằng Diệp Mặc không muốn Mặc Nguyệt Chi Thành liên hợp cùng với Đan Thành. Nhưng hắn lại có thể từ trong chuyện đó mà nghĩ ra được một vài kế sách. Đó chính là hắn có thể kiến tạo một cái thành thị ở ngay bên ngoài Mặc Nguyệt Chi Thành, và cái thành thị này sẽ chuyên bán các loại đan dược và pháp bảo của Mặc Nguyệt Chi Thành.



Cứ như vậy, thì cũng không hề ảnh hưởng tới sự an bình của Mặc Nguyệt Chi Thành, không tạo cơ hội cho đám đầu trâu mặt ngựa tiến vào trong Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng bảo đảm số lượng linh thạch mà Mặc Nguyệt Chi Thành cần có. Điều này là việc hoàn toàn cần thiết, vì cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, thì một mình hắn cũng không thể nào chống đỡ được một thành thị. Hơn nữa hắn cũng không có dự định là sẽ một mình chi trả hết tiền của cho tất cả mọi người tu luyện.



Đợi sau khi thế cục ổn đinh, thì tu sĩ định cư trong Mặc Nguyệt Chi Thành cũng có thể buôn bán ngay bên ngoài thành, tự tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Diệp Mặc tin tưởng, với số lượng Đan Vương nhiều như Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn, thì muốn cái thành thị này trở nên phồn hoa bậc nhất cũng không phải là việc gì quá khó khăn.



Diệp Mặc nghĩ như vậy, nhưng những tu sĩ xung quanh có thể sẽ không nghĩ giống như hắn. Đối với những tu sĩ có mặt ở đây, thì đều là người lần đầu tiên thấy được một Đan Vương trực tiếp luyện chế Thiên đan cửu phẩm. Họ chỉ cần nghĩ tới việc bản thân đã được tận mắt chứng kiến quá trình luyện chế ra Thiên đan cửu phẩm, thì cũng đã vô cùng vinh dự rồi.



Vụ liên tâm hỏa cuồn cuộn cháy trong Thần nông đỉnh, linh thảo trong lò nhanh chóng bị hòa tan. Ngân Nguyệt Đan Vương chỉ có một đóa Thiên ma cô, nhưng linh thảo trên người Diệp Mặc thì lại quá nhiều. Với Diệp Mặc hắn thì linh thảo cấp chín và cấp tám có thể tiêu xài tùy ý.



Ngay cả người đã nhìn quen mắt với các linh thảo cao cấp như Ngân Nguyệt Đan Vương, thì khi thấy Diệp Mặc thỉnh thoảng lại ném ra một gốc linh thảo cấp chín để phụ trợ luyện chế Ma dung đan, thì cũng phải âm thầm líu lưỡi.



Lúc trước Ngân Nguyệt Đan Vương vẫn luôn lo lắng cho thương thế cuả Nghiễn Điền Đan Vương, cho nên không hề chú ý tới tu vi của Diệp Mặc. Hiện tại thì Nguyệt Kỳ Siêu mới phát hiện rằng tu vi của Diệp Mặc đã vượt qua ông rồi, tốc độ tu luyện của hắn quả là nghịch thiên. Hơn nữa không ngờ linh thảo trên người hắn cũng nghịch thiên như vậy, thật sự là không biết rốt cuộc là hắn đã đi tới những đâu nữa.



Chỉ một nén nhang sau, thì những người xung quanh đã ngửi được một mùi hương liệu nhàn nhạt. Lúc này thì Diệp Mặc lập tức đánh ra mấy thủ ấn ‘Thu đan quyết’, liền thu vào hai tay sáu viên đan dược.



- Nhanh như vậy sao?
Diệp Mặc cũng không khách khí nữa, lập tức nói:



- Ý của tôi hiện tại là tất cả sẽ rời khỏi Ma Ngục cấm địa, sau đó tôi sẽ giết toàn bộ Tà Linh ở đây, rồi phong ấn lại cửa vào Ma Ngục cấm địa.



- Diệp thành chủ, chúng tôi nguyện ý nghe theo lời cậu, hiện tại sẽ đi ra ngoài. Nhưng một khi cậu không ở đây, mà những Tà Linh kia lại bắt đầu truy sát thì làm sao bây giờ.



Có tu sĩ lập tức lên tiếng hỏi.



Diệp Mặc mỉm cười:



- Tôi đương nhiên là sẽ hộ tống các vị rời đi, cho nên các vị cứ yên tâm, tôi sẽ không đề cho Tà Linh làm hại bất kỳ một ai cả.



Miễn phí để người ta nợ một cái nhân tình, thì ngu sao mà không làm. Hơn nữa chính mình muốn mọi người đi hết ra ngoài mà, hơn nữa dù thế nào thì họ xác thực cũng là được mình cứu, cho nên cũng không cần phải nói gì cho hay cả, cứ thẳng thắn mà nói ra thôi.



Quả nhiên Diệp Mặc vừa nói xong, thì mọi người bắt đầu tận lực vỗ tay. Có vài tu sĩ có thể cảm giác được Diệp Mặc lưu lại không phải là vì tiêu diệt Tà Linh, nhưng ở chỗ này thì cũng chỉ có một mình Diệp Mặc có thể tồn tại được, còn người khác ở lại chỉ có thể chờ chết thôi, nên tất cả đành vỗ tay theo mọi người vậy.



Thấy Ngân Nguyệt Đan Vương muốn nói gì đó, thì Diệp Mặc liền vội vã truyền âm nói:



- Ngân Nguyệt tiền bối, tôi không phải muốn ở lại đây tiêu diệt hết Tà Linh đâu, mà vì tôi có chuyện trọng yếu cần phải đi Sa Hà, phỏng trừng khoảng nửa năm mới có thể quay lại. Nếu như có lâu hơn, thì tôi khẳng định mình cũng không có chuyện gì cả. Mặc Nguyệt Chi Thành thì xin ngài hỗ trợ nhiều hơn.



Diệp Mặc tất nhiên sẽ không ngu mà ở lại đây tiêu diệt hết Tà Linh. Tà Linh ở Ma Ngục cấm địa có bao nhiêu chứ? Cho dù là hắn ở đây tới tám mười năm thì cũng chưa chắc có thể tiêu diệt hết được.



Ngân Nguyệt Đan Vương lúc này mới hiểu được ý của Diệp Mặc, lập tức ra hiệu rằng Diệp Mặc cứ yên tâm.