Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1458 : Cái này quả thực tôi có biết

Ngày đăng: 06:02 22/04/20


Diệp Mặc đứng trong đại sảnh lục giác đã sụp một bên, sắc mặt cực kỳ khó coi, dấu tích sụp đổ trong này cũng chưa được bao lâu, chứng tỏ nơi này đúng là có chuyện gì đó xảy ra.



Diệp Mặc liếc nhìn xung quanh đại sảnh lục giác, lập tức nhìn thấy một nửa dây chuyền ở trong một góc của đại sảnh, sau đó Diệp Mặc nhặt nửa sợi dây chuyền đó lên, đồng thời lấy ra nửa sợi dây chuyền mà ngày trước Sở Tiêu Y để lại.



Hai nửa sợi dây chuyền giống nhau như đúc, Diệp Mặc ngay lập tức nhớ ra Áo Thiên Điệp. Nghe Hải Đồng nói, Áo Thiên Điệp rất để ý đến nửa sợi dây chuyền này. Bây giờ nửa sợi dây chuyền này lại xuất hiện trong này, chứng tỏ Áo Thiên Điệp cũng đã từng đến nơi này, hơn nữa rất có khả năng đã gặp chuyện.



Diệp Mặc là một tông sư Luyện Khí cửu phẩm, hai nửa sợi dây chuyền này giống nhau như đúc, nhưng Diệp Mặc vừa nhìn liền biết được hai nửa sợi dây chuyền này căn bản cũng không phải là từ một sợi mà ra. Nói cách khác hai nửa sợi dây chuyền này chắc chắn có nửa sợi là hàng nhái.



Nếu là những tu sĩ bình thường nhìn thấy tình huống như này, cũng không chút nghi ngờ mà cho rằng sợi dây chuyền của Áo Thiên Điệp là hàng nhái. Nhưng Diệp Mặc lại không cho là như vậy, trình độ tông sư luyện chế của hắn, vừa nhìn liền biết được nửa sợi dây chuyền của Sở Tiêu Y là hàng nhái. Nguyên nhân rất đơn giản, vì nửa sợi dây chuyền của Sở Tiêu Y luyện chế xong, hắn vừa kiểm tra thời gian chế tác ra sợi dây chuyền này cũng mới hơn…



Chỉ có điều thứ ra sau mô phỏng thứ ra trước, không có chuyện thứ ra trước lại mô phỏng lại thứ ra sau.



Diệp Mặc thu lại nửa sợi dây chuyền này, giơ tay lên khua ra ngoài, phong ấn và trận pháp trong này cũng đã hoàn toàn vỡ vụn, Diệp Mặc tùy ý liền có thể mở được lối đi đã bị bịt lại lúc trước.



Đại sảnh quang cầu giả kia vẫn y nguyên, Diệp Mặc qua đại sảnh liền nhìn thấy không gian phía sau đại sảnh, bây giờ thoạt nhìn cũng bình thường không có gì khác lạ, cũng chỉ là một hậu hoa viên mà thôi.



Diệp Mặc không có tâm trạng đi quản những thứ này, hắn trong nháy mắt liền đến bên tế đàn phong ấn lúc trước, phong ấn trên tế đàn đó quả nhiên cũng đã bị phá rồi.



Phong ấn bị phá vỡ, những thứ bị phong ấn cũng đã rời khỏi nơi này. Diệp Mặc nghĩ đến nửa sợi dây chuyền kia, lập tức liền đoán rằng phong ấn này tuyệt đối có mối quan hệ gì đó với Áo Thiên Điệp. Người con gái này đúng là điên, đến chuyện dẫn thú triều đến tấn công Bắc Vọng châu cũng có thể làm được, thì còn chuyện gì cô ta không dám làm nữa?



Người con gái này không những điên mà còn ngu xuẩn, thậm chí đến trong phong ấn có những thứ gì cũng không biết rõ, lại dám đi phá phong ấn. Nếu như Áo Thiên Điệp bị những u linh cắn nuốt không gian trong phong ấn cắn nuốt phải, thì cũng đáng đời.



- Haizz, đồ nhỏ mọn, lâu lắm rồi không gặp, lúc trước lão phu cũng biết anh chẳng phải thứ gì, quả nhiên, bây giờ không ngờ anh còn có thể tìm được đến đây…



Giọng nói đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Mặc mới nói được một nửa, liền dừng lại không nói nữa.



Diệp Mặc cũng đã quay người lại, hắn vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, liền biết được người đến là ai rồi, hắn liếc nhìn tu sĩ trẻ tuổi nói:



- Tiết Vưu Phong, lâu lắm không gặp rồi, không ngờ anh lại tìm được một cái xác tốt như vậy.



- Anh đã là Hóa Chân hậu kỳ rồi, cái này, cái này làm sao có thể được…



Người nam thanh niên được Diệp Mặc gọi là Tiết Vưu Phong khó khăn nói ra một câu.




Tiết Vưu Phong sau khi nói ra câu này, sắc mặt lập tức trở nên lúng túng, câu này vừa nói ra, chứng tỏ câu nói vừa rồi của gã là mơ hồ.



Nhưng Diệp Mặc ngược lại lại có chút thiện cảm với Tiết Vưu Phong này, tên này cũng có chút tiểu nhân.



Thấy Diệp Mặc không tức giận, Tiết Vưu Phong thở phào nói:



- Phong ấn chính là của đại ma đầu Hồng Nhất Hấn, gã có một con phệ hư trùng chín đầu, vô cùng đáng sợ, nhưng đó lại là hung trùng thượng cổ cắn nuốt không gian. Có hung trùng giúp đỡ, cho dù Sở Tiêu Y gặp phải Hồng Nhất Hấn cũng chưa chắc đã thắng, tôi cũng không biết Sở Tiêu Y sao lại lừa được Hồng Nhất Hấn đến phong ấn này. Nhưng tôi nợ Sở Tiêu Y một tấm chân tình, tôi chỉ là đồng ý với hắn bảo vệ nơi này năm trăm năm, gã đưa cho tôi một gốc Tiên Khuyên Hoa, kết quả tôi đợi vô số cái năm trăm năm rồi, tôi cũng không gặp được gã. Lần này tôi ra ngoài, không có Tiên Khuyên Hoa, đành phải đoạt xá thôi.



Diệp Mặc gật gật đầu nói:



- Sở Tiêu Y tiền bối cũng không phải cố ý lừa anh, chỉ là vì ông ta cũng đã mất ở Tây Tích châu. Hơn nữa ông ta còn bàn giao cho đệ tử của mình là Sở Nhàn quản anh chuyện này, nhưng sau khi Sở Nhàn ra ngoài, cũng bị mất tích.



- Cái gì?



Khiến Diệp Mặc không tưởng tượng được chính là, sau khi nghe thấy tin tức này, Tiết Vưu Phong không ngờ vành mắt lại đỏ lên. Một lúc lâu sau, gã mới không dám tin mà nói:



- Còn có ai có thể giết được gã? Tu vi của gã coi như là đệ nhất của đại lục Lạc Nguyệt cũng không quá đáng…



Diệp Mặc nhớ đến Sở Tiêu Y không có Thế giới trang vàng, có thể từ lối vào của Ba mươi bảy vực tiến vào trận tâm, quả thực là không ai có thể đối địch được. Nói là đệ nhất đại lục Lạc Nguyệt, cũng không phải là không thể. Sở Cửu Vũ là đệ tử của ông ta, khi Sở Cửu Vũ bị giết, Sở Cửu Vũ nói không chừng cũng chưa thăng cấp lên Hóa Chân.



- Là ai giết gã? Tôi phải đến thăm mộ anh Sở.



Tiết Vưu Phong cũng đã hoàn toàn quên đi cái mạng nhỏ của gã còn đang nằm trong tay Diệp Mặc, mặc dù gã lớn giọng mắng Sở Tiêu Y không giữ lời hứa, nhưng Sở Tiêu Y cũng có địa vị rất cao trong lòng gã.



Không đợi Diệp Mặc nói, gã lại giải thích tiếp:



- Anh Tiêu Y là người duy nhất mà Tiết Vưu Phong tôi kính trọng khâm phục, khí khái của gã không người nào có thể so sánh được.



Diệp Mặc cũng chưa gặp Sở Tiêu Y, nhưng theo cách Sở Tiêu Y vì Bắc Vọng châu mà cống hiến cả đời, hắn cũng có lòng tôn kính với Sở Tiêu Y vậy, Diệp Mặc chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:



- Tôi đoán, Sở tiền bối chắc hẳn là bị người trên sát hại.