Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1459 : Đụng độ Hồng Nhất Hấn

Ngày đăng: 06:02 22/04/20


Diệp Mặc trực tiếp hỏi, cắt đứt sự kinh ngạc của Tiết Vưu Phong:



- Ngươi biết Hồng Nhất Hấn mang theo cái con Cửu đầu phệ hư trùng đáng ghét kia đi đâu không?



Tiết Vưu Phong vội vàng nói:



- Ta chỉ biết lúc trước hắn đi tới Trường Phần Khâu gào thét một phen, sau đó lại đi tiêu diệt Vọng Nguyệt Tông rồi hướng tới phía nam mà đi.



- Vọng Nguyệt Tông cũng đã bị tiêu diệt?



Diệp Mặc kinh ngạc, lập tức nhớ tới Phỉ Hải thành. Tên kia sẽ không tới Phỉ Hải thành chứ?



Diệp Mặc vừa định rời khỏi nơi này đi ngay tới Phỉ Hải thành, thì lại nghe thấy Tiết Vưu Phong nói:



- Đúng thế, ta vẫn luôn chú ý tới Hồng lão ma. Những việc mà gần đây lão làm ra thì ta đều biết. Lão ở Trường Phần Khâu gào thét cái gì mà ‘Kẻ nào dám lấy đi Vụ liên tâm hỏa, lão phu muốn nuốt sống...’



- Vụ liên tâm hỏa chính là do Hồng Nhất Hấn đặt ở nơi đó sao?



Diệp Mặc lại kinh ngạc hỏi. Trước đây khi hắn lấy được Vụ liên tâm hỏa, thì vốn đã đoán rằng Vụ liên tâm hỏa là do người khác nuôi dưỡng ở đó, không nghĩ rằng là hắn đoán đúng rồi. Chỉ là kẻ nuôi dưỡng Vụ liên tâm hỏa này cũng hơi ‘Viễn cổ’ một tí. Diệp Mặc cũng đã biết được Hồng lão quỷ mà trước đây Thôn Hỏa Trùng Ma nói tới là ai, hóa ra chính là Hồng Nhất Hấn.



Lời này Diệp Mặc vừa nói ra, thì Tiết Vưu Phong cũng biết là cái mồi lửa kia chính là bị Diệp Mặc lấy đi rồi. Nghĩ tới việc trên người của Diệp Mặc có Vụ liên tâm hỏa, thì Tiết Vưu Phong nhất thời không dám nói gì nữa.



Nghĩ tới Phỉ Hải thành, thì trong lòng Diệp Mặc liền bồn chồn. Hắn lập tức lấy Ô vân trùy - Thanh Nguyệt ra, chính là muốn đi tới Phỉ Hải thành, nhưng lại bỗng nhiên xoay người lại hỏi Tiết Vưu Phong:



- Hồng Nhất Hấn có phải là mặc một bộ áo bào mầu xám, sắc mặt hơi tái phải không?



Thần thức của Tiết Vưu Phong lập tức cũng nhìn thấy ở phía bên ngoài mấy ngàn dặm có bóng dáng của Hồng Nhất Hấn, cho nên lập tức xác nhận:



- Không sai, chính là lão ta.




- Lão đệ, ngươi cũng không tệ à, bị Hồng lão ma truy sát, lại vẫn dám đứng lại cùng lão Tiết ta xem náo nhiệt.



Tên tu sĩ kia thấy Tiết Vưu Phong xem thường mình, thì hừ lạnh một tiếng rồi nói:



- Nếu như không phải tên khốn kia có Cửu đầu phệ hư trùng, thì ta có thể sợ y sao?



- Đừng khoác lác.



Tiết Vưu Phong khinh thường nói một câu sau đó bổ xung:



- Cái hạt châu này của y, chú em có ngăn cản được không? Lão đệ, hãy chuẩn bị tốt để chạy đi.



Nói xong thì Tiết Vưu Phong đã nắm một cái độn phù ở trong tay.



Màn sương mù mầu xám kia giống như là có vô số oan hồn đang tru lên, dường như chỉ cần do dự một chút, thì Nguyên Thần và linh hồn sẽ bị nó cắn nuốt sạch sẽ. Mà cái màn sương mù máu xám này chẳng những có hiểu quả cắn nuốt Nguyên Thần cường liệt, mà còn có hiệu quả ăn mòn rất mạnh. Diệp Mặc khẳng định, nếu như đổi thành tu sĩ Hóa Chân khác, nếu không có biện pháp đặc biệt, thì hiển nhiên là không thể sinh tồn dưới màn sương mù màu xám này.



Diệp Mặc thì lại không hề sợ, vì Nguyên Thần của hắn vô cùng kiên cố, ngay cả Ma Ngục Tam Sinh cầu còn không sợ, thì sao có thể sợ cái màn sương mù này? Về phần hiệu quả ăn mòn, thì với hắn không hề có tác dụng. Chưa nói tới Vực cường đại của hắn bảo vệ quanh thân, còn chưa hề mở rộng ra ngoài. Cho dù là không cần Vực, để mặc cho màn sương mù này ăn mòn, thì cái màn sương mù này cũng ăn không mòn được.



Hắn là một tu sĩ luyện thể Thần Cảnh, cho nên cái màn sương mù này ăn mòn không được cả quần áo của hắn nữa. Nhưng Diệp Mặc cũng đoán được cái màn sương mù mầu xám này chính là để Hồng Nhất Hấn nuôi dưỡng Cửu đầu phệ hư trùng, cho nên liền không do dự mà gọi ra Vô ảnh.



Mấy thứ này đối với Vô ảnh đều là dinh dưỡng tốt nhất, không thể nào lãng phí được.



Thấy Diệp Mặc mặc cho màn sương mù của mình cắn nuốt, thì Hồng Nhất Hấn cười lạnh:



- Tiểu bối càn rỡ, để cho mày chết như vậy quả thật là tiện nghi cho mày rồi. Cắn nuốt hắn cho ta...



Cửu đầu phệ hư trùng đã sớm chờ không được, lúc này Hồng Nhất Hấn vừa ra lệnh, thì liền điên cuồng lên, đồng thời lập tức mở cái miệng rộng ra hướng tới Diệp Mặc trong màn sương mù kia mà cắn nuốt.