Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1460 : Vô tận lôi kiếm
Ngày đăng: 06:02 22/04/20
Một loại cảm giác không gian bị cắn nuốt truyền đến. Diệp Mặc biết rằng đây là thiên phú cắn nuốt không gian của Cửu đầu phệ hư trùng. Nếu như Cửu đầu phệ hư trùng đã có chín cái đầu rồi, thì việc Diệp Mặc cần làm bây giờ không gì khác ngoài việc chạy trốn. Nhưng nếu chỉ có ba cái đầu, thì Diệp Mặc căn bản là không sợ.
Sau khi mở rộng Vực ra, thì vòng phòng hộ của luyện thể Thần Cảnh cũng mở rộng ra xung quanh thân thể.
Răng rắc...
Ba cái miệng lớn của Phệ Hư Trùng đồng thời cắn trúng vào phạm vi Vực của Diệp Mặc, không gian nhất thời trở nên chậm chạp. Khác với lúc trước chính là Cửu đầu phệ hư trùng lúc này cũng không cắn nuốt sạch mảnh không gian này, mà chỉ khiến mảnh không gian này từng đợt lay động.
Cửu đầu phệ hư trùng có thể cắn nuốt không gian, nhưng đó chỉ là thiên phú của nó mà thôi, chứ không phải đồng nghĩa là nó có thực lực lợi hại hơn tu sĩ có thể xé rách không gian. Cho nên lần này gặp phải Vực cường hãn của Diệp Mặc, thì Cửu đầu phệ hư trùng nhất thời liền bị hạn chế.
Hồng Nhất Hấn còn chưa kịp khiếp sợ Vực cường đại của Diệp Mặc, thì đã kinh hãi nhìn chằm chằm vào Vô ảnh kêu lên:
- Vô ảnh tằm...
Cái màn sương mù lúc nẫy y đánh ra đã bị Vô ảnh cắn nuốt hơn nửa rồi. Vô ảnh thì giống như một cái máy hút bụi, điên cuồng hấp thu màn sương mù xung quanh.
Vô ảnh đang điên cuồng cắn nuốt màn sương mù kia lúc này lại ngừng lại. Nó bỗng nhiên phát ra từng tiếng kêu bén nhọn. Một lực lượng cắn nuốt cường liệt tỏa ra từ trên thân của Vô ảnh. Cái đầu nhỏ bé kia giống như là thiểm điện, nhanh chóng bay vọt tới phía trước Diệp Mặc, nhìn chằm chằm vào Cửu đầu phệ hư trùng khổng lồ hơn nó vô số lần.
Một con sâu nhỏ như hạt đậu xanh, nhìn chằm chằm vào con sâu khác to hơn nó hàng nghìn hàng vạn lần, ánh mắt lộ hung quang, dường như tùy thời đều có thể đem cái con sâu to lớn hơn nó vô số lần cắn nuốt sạch. Thoạt nhìn thì rất buồn cười.
Nhưng trên thực tế thì chuyện này tuyệt đối không buồn cười. Cửu đầu phệ hư trùng khi nhìn thấy Vô ảnh thì đã buông lỏng lực cắn nuốt với phiến không gian kia, bắt đầu lùi về phía sau, thậm chí trong mắt còn lộ ra một ít sự kinh sợ.
Đó là sự sợ hãi theo bản năng của Cửu đầu phệ hư trùng. Vô ảnh tằm hiện tại còn chưa trưởng thành, nhưng nó cũng giống vậy. Tức là nó có thể cắn nuốt không gian, thì Vô ảnh cũng có thể cắn nuốt nó. Cho dù là nó nuốt Vô ảnh và bụng trước, thì Vô ảnh tằm cũng có thể từ bên trong cơ thể nó mà cắn nuốt ngược ra. Trực giác của các loại linh trùng này đều rất nhanh nhạy. Không có đạo lý gì đáng nói cả.
Thấy Vô ảnh muốn cắn nuốt Cửu đầu phệ hư trùng, thì Diệp Mặc lập tức cảm thấy ghê tởm, vội vã kêu lên:
Không đợi cho lão kịp phản ứng, thì vô số luồng lôi kiếm đã hạ xuống. Lúc này thần thức của Diệp Mặc đã cường đại hơn trước rất nhiều, cho nên lôi kiếm của hắn cũng dầy đặc giống như là mưa vậy.
Vô số tia sét đánh lên trên Ác hồn ti tuyến, tia sét màu đen đan xen vào những Ác hồn ti tuyến màu đen kia. Điện quang lóng lánh, nhất thời khiến mảnh không gian xung quanh quay cuồng lên.
Từng đợt tiếng thét bén nhọn từ những Ác hồn ti tuyến truyền ra. Những Ác hồn ti tuyến kia dưới những luồng lôi kiếm dày đặc của Diệp Mặc nhanh chóng vặn vẹo, sau đó hóa thành tro.
Không chịu nổi một kích ư?
Diệp Mặc chỉ ngây người trong chốc lát thì đã lập tức hiểu ra. Chính là lôi kiếm của hắn đã đạt đến trình độ rất cao rồi, mà những Ác hồn ti tuyến kia lại là do những oan hồn cấu thành, trời sinh đã sợ hãi trước sấm sét. Nói cách khác thì lôi kiếm của hắn chính là khắc tinh của đám Ác hồn ti tuyến kia.
- Lôi hệ công pháp...
Sắc mặt của Hồng Nhất Hấn đại biến, lão không ngờ là Diệp Mặc còn là một tu sĩ Lôi hệ, hơn nữa còn có cái loại Lôi hệ công pháp biến thái này. Trước công pháp Lôi hệ, thì Ác hồn ti tuyến căn bản không phải là đối thủ, thậm chí đánh cũng chẳng cần phải đánh.
Vốn còn tưởng rằng có thể lợi dụng Cửu đầu phệ hư trùng để công kích, nhưng Vô ảnh tằm của đối phương lại là thiên địch của Cửu đầu phệ hư trùng. Cho dù là Cửu đầu phệ hư trùng có nghịch thiên, thì cũng sẽ e sợ trước tên tu sĩ này.
Hồng Nhất Hấn lần đầu tiên có một cảm giác bất lực. Lão mới đi ra ngoài tiêu dao có vài ngày, còn chưa gặp được Sở Tiêu Y gì đó, thì đã gặp một cái tên trẻ tuổi so với Sở Tiêu Y còn biến thái hơn mấy lần này. Giờ khắc này thì lão đã muốn quay đầu chạy rồi. Ở lại chỗ này không chỉ bị Diệp Mặc khắc chế, nếu như không sớm chạy trốn thì lão thậm chí còn có thể bị Diệp Mặc giết chết.
- Không ngờ lại còn là tu sĩ Lôi hệ...
Tiết Vưu Phong và tên tu sĩ kia đồng thời chấn động thốt lên một câu.
Diệp Mặc sao có thể để cho Hồng Nhất Hấn chạy trốn được. Biết lôi kiếm của mình là khắc tinh của Ác hồn ti tuyến, thì càng không hề dừng lại, lập tức đánh ra thêm vô số đạo lôi kiếm nữa.
Thấy những tia sét vô cùng vô tận của Diệp Mặc hạ xuống, thì sắc mặt của Hồng Nhất Hấn càng trở nên khó coi hơn. Lão biết rằng lúc này còn không tung ra tuyệt chiêu thì sẽ không còn cơ hội nữa. Lão một tay lấy ra nửa đoạn mũi đao mầu nâu, sau đó cũng không buồn thu hồi lại đám Ác hồn ti tuyến kia thì đã dùng nửa đoạn mũi đao kia chém về phía Diệp Mặc rồi.