Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 170 : Tiền Bối
Ngày đăng: 05:48 22/04/20
Hai gã đứng sau Tả Dược đột nhiên rút hai khẩu súng từ trong người ra, hướng về Diệp Mặc nhanh chóng bóp cò, Diệp Mặc thầm than một tiếng, xem ra cũng nên thường xuyên mang theo một ít đinh sắt, nếu không hắn có thể giết hai gã này, trước khi hai gã kịp nổ súng, mà tốc độ của Phong đao lại không thể so với tốc độ của viên đạn, hỏa cầu thì càng không cần phải nói.
Sau khi tiếng súng vang lên, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, bọn họ thật không ngờ, ở trước mắt Diệp Mặc lại có cơ hội nổ súng.
Diệp Mặc đột nhiên vung tay lên, một bức tường chân nguyên trong nháy mắt bao bọc lấy toàn thân, đúng lúc hai viên đạn rất nhanh đã tiếp cận bức tường chân khi, thì tốc độ lập tức trở nên chậm chạp.
Nhưng những điều này chỉ là trong thần thức của Diệp Mặc, những người khác còn chưa nhìn rõ, Diệp Mặc đã kẹp lấy 2 viên đạn, nhanh chóng ném trở lại.
Lại hai tiếng súng nổ vang lên, lúc hai gã bắn viên đạn thứ hai, thì hai viên đạn mà Diệp Mặc ném ra đã xuyên qua mi tâm của hai gã.
Hai vệt máu đỏ tươi chảy ra, trong tay Diệp Mặc vẫn kẹp hai viên đạn mà hai gã vừa bắn ra lần hai, lúc này hai gã sau lưng Tả Dược mới ngã xuống.
Trong phòng họp không ai không phải là đại ca giang hồ, không ai là chưa vào sinh ra tử, có cái gì mà họ chưa gặp qua, tuy nghe nói có người có thể bắt được đạn, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không dám tin vào mắt mình nữa, cái này còn chưa là gì, người bát được viên đạn lại có thể dùng viên đạn đó giết chết người bắn.
Một số người có kiến thức đã đoán rằng Diệp Mặc là người của Ẩn Môn, người trong giang hồ cho dù có lợi hại, người có đông, cũng không thể chống được Ẩn Môn, nếu không phải thứ mà người trong Ẩn Môn truy cầu với cái mà bọn họ truy cầu khác nhau, thì bọn họ làm sao có thể ngồi họp ở đây.
Tả Dược tuy rằng tàn nhẫn, nhưng đối diện với người có thể tùy ý giết chết người của mình, sau lưng gã mồ hôi chảy ròng ròng, gã tự cảnh cáo mình, gã là đại ca của Đại Đường, nhưng gã không thể kìm chế được sự sợ hãi đối với cái chết từ nội tâm phát ra, người khác nói giết gã, có lẽ chỉ là uy hiếp, còn sợ bị báo thù, nhưng người trước mặt, đến Thiên Long Đầu cũng dám giết, đối với việc giết gã, cũng chỉ bình thường như ăn cơm uống nước không có gì khác nhau.
Tả Dược có chút hi vọng nhìn bốn phía, vừa rồi còn lớn tiếng đàm luận phải đoàn kết các phe phái ở HongKong, giờ thì toàn bộ đều cúi đầu, không ngờ không ai dám đứng ra nói giúp Tả Dược một câu.
Ánh mắt quét nhìn bốn phía, Tả Dược thất vọng thu hồi lại ánh mắt, xem ra không thể tìm được sự giúp đỡ ở đây. Hơn nữa gã cũng hiểu, cho dù có người đứng ra giúpgã, thì cũng làm được gì? Chẳng lẽ gã mạnh hơn Thiên Long Đầu hay sao, cử động cùng khí thế của Diệp Mặc khi tiến vào, Tả Dược có thể khẳng định Thiên Long Đầu là do hắn giết.
- Bằng hữu tiền bối.
Tả Dược ôm quyền, nghĩ lại vẫn nên gọi là tiền bối.
Cho dù thủ đoạn của Diệp Mặc có lợi hại, nhưng Thiết Lan Sơn cũng tin rằng, Diệp Mặc không phải là đối thủ của Nhàn đạo nhân.
Diệp Mặc vừa thấy biểu tình của Thiết Lan Sơn như thế, liền biết gã đang trông chờ Nhàn Đạo Nhân, cười lạnh nói:
- Gã đạo nhân kia là người của mày phải không, đồ đệ của gã đào trộm một gốc thảo dược của tao, cho nên đắc tội với tao. Đúng rồi, hơn nữa, gã đạo sĩ đó và hai gã đồ đệ đều bị tao thịt rồi, Thiết Giang của mày ở Lạc Thương cũng bị tao phá tan rồi.
Lời nói của Diệp Mặc giống như một cái trùy đập vào ngực của Thiết Lan Sơn, Nhàn đạo nhân bị giết, có nghĩa là địa vị đại ca của gã cũng kết thúc từ đây.
Thiết Lan Sơn liền nhìn mấy vị đại ca ở đây, quả nhiên phát hiện trong ánh mắt mấy người lộ ra sự sắc bén.
Trong lòng gã trầm xuống, thầm hận mấy gã đồ đệ của Nhàn đạo nhân ở Lạc Thương thấu xương, ai không trêu, lại đi trêu vào cái gã Diệp Mặc này.
Gã cũng không ngờ Diệp Mặc lợi hại đến mức đến cả Nhàn đạo nhân cũng có thể giết, phải biết rằng Nhàn đạo nhân gần như chỉ còn một bước nữa là có thể trở thành cao thủ địa cấp.
Thấy khóe miệng Diệp Mặc cười lạnh, Thiết Lan Sơn khẽ rùng mình, gã cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của Tả Dược, cũng không còn vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu, gã lau mồ hôi trên trán, lập tức nói:
- Tiền bối, ngay bây giờ vãn bối sẽ đưa tiền bối tới nơi ở của Nhàn đạo nhân, nếu như đồ vật đó vẫn còn, thì có lẽ là ở chỗ đó.
Gã biết đồ đề của Nhàn đạo nhân có chuyển một ít thảo dược ở nội địa đến, gã đối với việc này cũng không để ý nhiều, bây giờ Diệp Mặc hỏi đến, gã lập tức nhớ đến.
- Dẫn đường.
Mục đích chủ yếu của Diệp Mặc đến đây chủ yếu là lấy lại Ngân Tâm Thảo, nghe giọng điệu của Thiết lan Sơn, hình như gã cũng biết, trong lòng vui mừng, cho nên cũng không muốn ở chỗ này lãng phí thêm thời gian nữa.
Thấy Diệp Mặc và Thiết Lan Sơn đi ra ngoài, những người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm, đối với bọn họ mà nói, Diệp Mặc quá khủng bố rồi, đã không phải loại mà các bang phái có thể uy hiếp được.