Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 171 : Bệnh nhân kỳ lạ
Ngày đăng: 05:48 22/04/20
Diệp Mặc rất dễ dàng lấy được Cỏ Ngân Tâm. Đồng thời ở chỗ của Nhàn Đạo Nhân, hắn còn tìm được một miếng Thâm Hải Tương Mộc. Điều này khiến Diệp Mặc cực kỳ hưng chấn, cảm giác sâu sắc chuyến này không uổng công.
Thâm Hải Tương Mộc, chẳng những là vật liệu cực phẩm để chế luyện pháp khí hộ thân, thậm chí còn có thể thêm vào trong phi kiếm. Một khi thêm Thâm Hải Tương Mộc vào phi kiếm, hiệu quả phòng ngự sẽ được tăng cường lên rất nhiều.
Sau khi Diệp Mặc lấy được thứ đó, đã không giết Thiết Lan Sơn. Thiết Lan Sơn chỉ có ân oán với Vũ Học Dân. Những ân oán này, Diệp Mặc sẽ không xen vào. Chuyện Vũ Học Dân yêu cầu hắn xử lý, hắn đã làm thỏa đáng, đồng thời ngay cả Thiết Giang ở Lạc Thương cũng đã bị hắn giải quyết. Hơn nữa Diệp Mặc biết, sau này, Thiết Giang sẽ không còn yên ổn như trước kia. Có lẽ Thiết Lan Sơn cũng biết. Chỉ có điều, Diệp Mặc hắn không thể xen vào chuyện này.
Vịnh Thanh Tuyền, một biệt thự ở lưng chừng núi.
Người đàn ông trung niên vẫn cau mày gõ gõ xuống bàn nói:
- La Trầm, hôm nay đã là ngày thứ sáu. Còn chưa có tin tức của tên bác sĩ kia sao?
La Trầm đứng ở phía sau, lập tức cung kính nói:
- Ông chủ, tôi vẫn phái người trấn thủ ở khu vực gần đây. Chỉ cần hắn tiếp cận gần khu vực vịnh Thanh Tuyền, tôi có thể tìm được hắn.
- Mạc Bình, nếu ngày mai hắn còn chưa đến, tôi sẽ phải rời khỏi Hongkong. Về sau tôi rất khó có thể trở lại. Chuyện của chú Lê sau này còn phải phiền tới anh nhiều.
Cô gái ngồi bên cạnh lại mở miệng nói....
Người đàn ông trung niên được gọi là Mạc Bình, trong mắt lộ chút giận dữ, nhưng nhanh chóng biến mất, ngược lại nói:
- Nếu Sắc Vi cũng nói như thế, đương nhiên xin cứ tự nhiên. Mạc Bình tôi không dám ngăn cản chuyện của cô.
Bất quá, ánh mắt đó chỉ thoáng qua như vậy, nhưng rõ ràng cô gái kia đã nhận thấy. Chỉ có điều, khóe miệng cô ta thoáng lộ ra chút bộ dạng không cho là đúng, nhưng không có lên tiếng.
Sau khi Mạc Bình nói những lời này, thở dài một tiếng lại nói:
- La Trầm, anh lập tức đi cẩn thận điều tra thêm một lần nữa. Một khi có tin tức của tên bác sĩ kia, lập tức trở lại báo cáo.
- Vâng.
La Trầm đáp lại một tiếng, vừa định ra ngoài.
Đúng lúc đó, một giọng nói cắt ngang động tác của anh ta:
- Không cần đi, tôi đã tới.
Hongkong? Mạc Bình? Thì ra đã ra ngoài. Là ai đã đưa mình ra?
Bỗng nhiên người đàn ông này lại kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:
- Không có khả năng. Bệnh của tôi, anh tuyệt đối không thể chữa được. Bệnh tôi, tôi tự biết, tự mình biết...
Càng nói, giọng của người đàn ông này càng thấp. Cuối cùng ánh mắt ông ta lộ vẻ tuyệt vọng và thương tâm.
Diệp Mặc nhíu mày, lại nói:
- Tôi là bác sĩ, chữa bệnh trả tiền. Tôi không cần ông thừa nhận tôi đã chữa hết cho ông. Đợi lát nữa tự động sẽ có người trả tiền cho tôi. Tôi chỉ hỏi ông một chuyện. Ai đã có thể kết hợp nội khí và y thuật hoàn mỹ như thế, thậm chí có thể biến ông thành người sống thực vật? Đương nhiên, nếu ông không muốn nói, cũng không sao. Còn nữa, bệnh này của ông ngoại trừ tôi ra, có lẽ thật sự không ai có thể chữa được.
Người đàn ông này nghe Diệp Mặc nói xong, lại kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh biết bệnh của tôi là do người khác gây ra? Anh thật sự đã cứu tôi? Không phải...
Sau khi người đàn ông này nói đến đây, lại không tiếp tục nói hết, dường như nhớ ra cái gì đó.
Diệp Mặc đứng lên, hắn chuẩn bị đi ra ngoài. Nếu người này không muốn nói, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, cầm tiền của người ta rồi đi thôi.
- Chờ một chút, tôi nói cho anh biết.
Người này bỗng nhiên gọi Diệp Mặc lại.
Thấy Diệp Mặc dừng lại, lúc này ông ta mới tiếp tục nói:
- Tôi đúng là bị người ta hãm hại. Nếu nơi này là Vịnh Thanh Tuyền Hongkong, vậy hẳn sẽ không có chuyện gì nữa. Nơi này ngoại trừ Mạc Bình còn có ai không?
Diệp Mặc nghĩ tới những điều mình mới nghe được, thuận miệng nói:
- Còn có một người phụ nữ tên là Sắc Vi và một người nữa tên là La Trầm.
- Cái gì, cô ta cũng ở đây sao?
Bệnh nhân này lại sợ hãi kêu lên một tiếng.