Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1716 : Thường Dung thiên

Ngày đăng: 06:05 22/04/20


Đã thăng cấp Đại Chí Tiên, luyện thể đã đến Tiên linh thể sơ kỳ, cũng coi như là có chút thành tựu, thậm chí lĩnh ngộ được một chiêu thần thông, Lãng Sát. Bản thân Diệp Mặc cũng có chút thoả mãn, so với lúc trước khi hắn vừa rời khỏi Nguyễn Nhạc Thiên, lúc này tu vi của hắn tăng lên đâu chỉ có mấy lần.



Thêm nữa, bây giờ hắn đã đi tới Thượng Thiên Vực, nếu có cơ hội có thể tìm được truyền thừa của Hạo Thiên Đại Đế để lại, vậy hắn hoàn toàn có thể dựa vào tiên linh mạch của Hạo Thiên Đại Đế để tu luyện tới Đại La Tiên viên mãn. Sự đáng sợ của Tiên vương Diệp Mặc đã được chứng kiến, tuy nhiên Diệp Mặc biết mình đạt tới Đại La Tiên viên mãn cũng chưa chắc đã là đối thủ của một Tiên vương bình thường, Nhưng hắn lại tin tưởng một khi mình đã là Đại La Tiên viên mãn, Tiên vương muốn giết được hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng.



Diệp Mặc không tiếp tục tu luyện nữa, hắn vừa luyện thể trong Viêm Hà Vô Tận, vừa tìm kiếm cái loại khoáng thạch màu đỏ này. Cái loại khoáng thạch này mang đến cho hắn cảm giác không tồi, hơn nữa còn là thứ tốt.



Lại một năm nữa đã bất tri bất giác trôi qua, Diệp Mặc rời khỏi bờ Viêm Hà càng ngày càng xa, tu vi luyện thể của hắn nhanh chóng củng cố ở Tiên linh thể sơ kỳ, càng ngày càng vững chắc. Mà hắn cũng càng ngày càng tìm được nhiều khoáng thạch màu đỏ, thậm chí còn tìm được mấy viên khoáng thạch đỏ chói mắt.



Lúc này tin tức từ Thông Tấn Châu lại truyền tới, Diệp Mặc biết rõ là Quý Thư đang gọi hắn, tới nơi này đã gần hai năm rồi, đoán chừng Quý Thư kia chắc cũng thăng cấp Tiên niết thể hậu kỳ rồi.



Diệp Mặc thu thập một phen nhanh chóng ra khỏi Viêm Hà, hắn rất nhanh đã nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của Quý Thư.



- Quý huynh, chúc mừng thăng cấp Tiên niết thể hậu kỳ.



Diệp Mặc vừa trông thấy Quý Thư, lập tức liền chắp tay nói chúc mừng.



Quý Thư cười ha ha một tiếng, tâm trạng vô cùng tốt, nhưng y lập tức liền sửng sốt nhìn Diệp Mặc, hỏi:



- Diệp huynh, không ngờ huynh lại đã là tu vi Đại Chí Tiên rồi?



Diệp Mặc gật gật đầu nói:



- Phải, lúc trước tôi đã là Đại Ất Tiên viên mãn trong rất nhiều năm, bây giờ thăng cấp Đại Chí Tiên, cũng coi như là nước chảy thành sông mà.



Quý Thư không biết rất nhiều năm mà Diệp Mặc nói chỉ là thời gian mấy năm mà thôi, y còn tưởng rằng là hơn mấy ngàn năm, cho nên cũng nói lời chúc mừng:



- Vậy thì tốt quá. Lần này chúng ta đều có thu hoạch, tôi chẳng những thăng cấp Tiên niết thể hậu kỳ, hơn nữa lại còn tìm được mấy viên Vô Tẫn Viêm Hà Kim không tệ.



- Vô Tẫn Viêm Hà Kim?



Diệp Mặc ngẩn ra một lát, lập tức lấy ra mấy viên khoáng thạch mà hắn nhặt được đưa cho Quý Thư hỏi,


- Hừ, cuồng vọng.



Hai gã tiên nhân đi theo phía sau Diệp Mặc và Quý Thư sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói vậy thì một người trong đó lập tức hừ lạnh một tiếng. Một đại sư tiên khí ưu tú phải tích lũy rất nhiều năm tháng mới được, Diệp Mặc thoạt nhìn tuổi tác hình như không hề lớn, nói ra những lời này hiển nhiên bị người ta cho là cuồng vọng.



Quý Thư vội vàng kéo Diệp Mặc tiến vào Truyền Tống Trận, nói:



- Chúng ta đi thôi, không cần phải chấp nhặt với người khác.



Nhưng Quý Thư cũng không nói tới việc luyện khí. Đoán chừng y cũng cho rằng là Diệp Mặc tối đa chỉ có thể luyện chế được tiên khí trung phẩm bình thường mà thôi, đối với y - một Đại La Tiên mà nói, tiên khí trung phẩm bình thường y căn bản là sẽ chẳng coi ra gì. Huống chi, trong nhà y thứ tiên khí nào mà không có?



Diệp Mặc mỉm cười, cho dù là Quý Thư không chủ động kéo hắn, hắn cũng sẽ không chấp nhặt với người nọ. Cuồng vọng hay không cuồng vọng thì tự bản thân mình biết, không cần phải đi giải thích với người khác. Hắn sẽ không giúp người nọ luyện khí, người nọ cũng sẽ không tìm hắn nhờ luyện khí, chỉ là một người xa lạ mà thôi.



Từ Truyền Tống Trận đi ra, đã đến một nơi tương tự như Hư Điện Tinh Thiên vực, sau đó hai người lại ngồi tiên thuyền về tới Thường Dung Thiên. Đợi khi Diệp Mặc và Quý Thư đến Thường Dung Thiên Vực, đã là chuyện của một tháng sau rồi.



- Diệp huynh, bây giờ huynh có dự định gì không?



Vừa đến Thường Dung Thiên, Quý Thư liền lôi kéo Diệp Mặc hỏi.



Y và Diệp Mặc ở chung trong khoảng thời gian này, cảm giác Diệp Mặc chẳng những hiểu biết vô cùng nhiều thứ, hơn nữa am hiểu đối với việc tu luyện cũng không phải chuyện những người bạn khác của y có thể sánh được.



- Tôi định đi dạo quanh Thường Dung Thiên, sau đó thì đi khỏi Thường Dung Thiên.



Diệp Mặc cũng không nói hắn muốn đi Nguyên Động Thiên tìm kiếm truyền thừa của Hạo Thiên tiên vương, nhưng cũng không lừa gạt Quý Thư, hắn quả thực là phải rời khỏi Thường Dung Thiên.



Quý Thư lại nói rất là tha thiết:



- Diệp huynh, nếu huynh không ngại, thì cùng đi với tôi đến Phi Hà tiên thành. Tôi có rất nhiều bạn bè ở Phi Hà tiên thành, đến lúc đó tôi có thể giới thiệu bọn họ quen biết với huynh. Tôi tin chẳng mấy chốc huynh sẽ được mọi người chấp nhận. Hơn nữa phụ thân tôi là Dật Dương tiên vương, thành chủ của Phi Hà tiên thành, hơn nữa cũng là bạn bè rất thân thiết với thiên chủ của Thường Dung Thiên...



- Phụ thân huynh là Tiên vương? Còn là thành chủ?



Diệp Mặc kinh ngạc lập lại một câu, hắn không thể tưởng tượng được xuất thân của Quý Thư này cũng không đơn giản.